Chương 1: (Vô Đề)

Đêm khuya khi đang gọi video với bạn trai, tiếng cười của tôi quá lớn đã làm đèn cảm ứng âm thanh bên hắn bật sáng.

Ánh sáng chiếu lên làm lộ cô bạn thân đang trốn ở bên cạnh.

Cô ta nói:

"Bọn mình đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đây."

Kết quả là vào đúng ngày sinh nhật của tôi, hai người họ đến với nhau.

01

Ngày đầu tiên khai giảng, tôi chạy đến trung tâm thành phố để mua giày cho bạn trai.  

Lúc trở về trường thì quá muộn, một mình đi đường vào ban đêm rất sợ, thế là tôi gọi video cho bạn trai.

Khi cuộc gọi kết nối, phía bên kia màn hình tối om.  

"Tại sao anh không bật đèn lên?"  

Giọng Tống Trạch nghe hơi khàn:

"Hết tiền rồi, phải tiết kiệm điện."  

Thực ra ngoài chuyện nghèo, Tống Trạch chẳng có khuyết điểm nào.  

Hồi đó, tôi tham gia đội cổ vũ của trường.  

Hắn vì muốn theo đuổi tôi nên cũng gia nhập đội, mặc kệ bạn bè chế giễu, hắn kiên trì nâng đỡ tôi hoàn thành từng động tác khó.

Sau cuộc thi, hắn chạy đến mượn kem chống nắng của tôi, qua lại vài lần thì hắn tỏ tình với tôi.  

Mẹ tôi thường nói:

"Nhà mình có điều kiện, con chọn bạn trai thì phải tìm người dịu dàng, biết quan tâm."  

Tống Trạch đúng là rất tốt.  

Ngày nào hắn cũng mua bữa sáng cho tôi.  

Có vài lần, tôi nghe lén được bạn cùng phòng của hắn nói:

"Tống Trạch vì nuôi bạn gái mà chẳng còn tiền ăn."  

Chúng tôi quen nhau nửa năm, chưa từng cãi nhau lần nào.  

Vì thế kỳ học này, tôi lén hỏi bạn cùng phòng của hắn, chuẩn bị tặng hắn một đôi giày.  

Nghĩ đến việc sắp mang lại bất ngờ cho hắn, tôi không kìm được bước chân mà đi nhanh hơn.  

Trong video đột nhiên truyền đến một giọng nói không rõ ràng, giống như tiếng thì thầm khe khẽ:

"Bé cưng, đừng tắt, như vậy có cảm giác hơn."  

Nhìn màn hình đen ngòm, tôi không hiểu cảm giác của hắn là gì.  

Nghĩ vậy, tôi bật cười thành tiếng.  

Có lẽ tiếng cười quá lớn, khiến đèn ngủ phía sau Tống Trạch sáng lên.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!