Hunt bình tĩnh quay mặt sang nhìn thì thấy Winston đang mặc đồ của đội đua.
"Anh xong phiên chạy thử rồi à?"
"Phiên thứ nhất xong rồi, hai rưỡi mới bắt đầu phiên thứ hai." Winston thoáng rũ mắt, hất hất cằm, nhìn điếu thuốc giữa những đốt ngón tay Hunt.
"Anh cũng phải có chứ… Đợi đã, anh hút thuốc à?"
"Không nhiều lắm."
"Tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra cảnh anh hút thuốc."
"Vậy giờ có thể thấy rồi."
Hunt ngồi xổm bên đường, Winston thì ngồi bên cạnh.
Lưu manh và quý tộc— Đầu óc Hunt xẹt qua suy nghĩ ấy đầu tiên.
"Tôi chỉ có một điếu thôi." Hunt liếc mắt nhìn hắn.
Theo lý, Winston muốn làm bạn với mình, mình nên sung sướng kích động dâng hiến tất cả mới đúng.
Nhưng với Hunt, dù người kia có là thiên tài, hay bản thân có là củi mục, đã là "bạn bè" rồi sẽ không phân cao thấp. Trước mặt Winston, cậu bình đẳng, cậu sẽ không vồn vã dâng hiến, cũng sẽ không mặt dày thân cận.
"Thế nên để cậu hút hết nửa rồi, tôi mới nói hút một hơi thôi."
Giọng Winston vẫn lạnh lùng, gương mặt vẫn không có chút cảm xúc thừa thãi, hắn như thể đang nói: Tôi không đòi cả điếu đã là ân điển lớn nhất của cậu rồi.
Thật bực mình!
Nhưng bạn bè với nhau, trừ phụ nữ ra, có đồ gì tốt đều nên chia sẻ… Tuy điếu thuốc cũng chẳng tính là hay ho.
"Được được, cho anh hút một hơi."
Hunt xoay người, cầm thuốc bằng ngón trỏ và ngón cái chìa về phía người kia.
Cậu vốn tưởng Winston sẽ cởi găng vươn tay đón lấy, ai ngờ hắn vẫn chống tay, chỉ cúi mình về phía cậu rồi nghiêng mặt sang.
Hunt thoáng có lỗi giác hắn định hôn mình.
Môi hắn hé mở ngậm lấy điếu thuốc, mà ngón tay Hunt cũng như bị miệng hắn ngậm vào.
Đầu lưỡi hắn khẽ chạm vào điếu thuốc, cử động tinh vi ấy cũng truyền tới ngón tay Hunt, khiến Hunt suýt chút nữa làm rơi điếu thuốc.
Hắn đúng thật chỉ định hút một hơi. Dáng điệu hắn thở ra một vòng khói sao mà dịu dàng… Cùng là đàn ông với nhau nhưng Hunt cũng phải thừa nhận: người con trai này rất hấp dẫn.
"Cậu có hiểu rõ về đường đua Gilles Villeneuve không?" Winston hỏi.
"Đã tưởng tượng vô số lần, cũng đã từng đua mô phỏng. Anh tham dự Grand Prix ba năm rồi phải không? Chắc hẳn anh đã chạy đường này ba lần rồi nhỉ? Tôi không có được kinh nghiệm phong phú như anh." Hunt híp mắt cười.
"Vậy giờ hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu đang đỗ ở vạch xuất phát của đường đua Gilles Villeneuve."
"Hả?" Hunt vừa định tỏ ý hoài nghi, Winston đã quét một ánh mắt lạnh như băng qua. Cảm giác không nói một lời đã có thể nắm bắt kẻ khác mà hắn mang lại này thật không hay ho tí nào.
Thế mà Hunt vẫn cứ vô thức nhắm mắt lại.
Có cách nào khác đâu, lát nữa tên này còn phải thi đấu, mình không thuận theo hắn, nhỡ ảnh hưởng tới tinh thần của hắn, hắn lại trách mình thì sao?
"Đường đua Gilles Villeneuve có độ dài một vòng vào khoảng 4.4 kilomet. Ta đua tổng cộng bảy mươi vòng, nếu cậu muốn lọt vào top 8 để giành điểm, tôi khuyên cậu nên sử dụng chiến thuật vào pit hai lần, vì ba lần thì tốn thời gian quá. Nếu trong mười lăm vòng đầu, cậu có thể giữ khoảng vị trí mười hai, vậy đến vòng thứ hai mươi, cậu hãy vào pit lần một. Đến khoảng vòng thứ bốn mươi, nếu cậu đã vươn lên top 10, thì trước vòng năm mươi vào pit lần hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!