Chương 88: Kỳ nghỉ Giáng sinh

Trong phòng tập, Hunt vừa chạy trên máy tập chạy bộ vừa nói chuyện với huấn luyện viên.

"Hunt, phong độ hôm nay của cậu tốt nhỉ! Cả ngày rèn luyện thể lực rõ là ngoan ngoãn!"

"Tôi có phải trẻ con đâu, ngoan cái gì mà ngoan!" Hunt lộ vẻ cực kỳ bất mãn, còn nhân tiện giơ ngón giữa với đối phương.

"Winston về Anh rồi, cậu phải ở một mình suốt cả tháng, ngày nào cũng phải tự thức dậy, thế mà không đến muộn một hôm nào."

"Hắn cũng có phải đồng hồ báo thức của tôi đâu!" Hunt tạm dừng chạy bộ, sau khi đi bộ thêm vài bước nữa thì bước xuống. Quá trình làm nóng cơ thể đã kết thúc, cậu có thể tiếp tục các bước huấn luyện tiếp theo rồi.

"Nhưng trừ cậu ta ra, chẳng ai trong số bọn tôi gọi cậu dậy được cả!" Huấn luyện viên thể lực vẫn bám theo nhằng nhẵng.

Hunt thầm khinh bỉ trong lòng. Đương nhiên cậu không thể nói cho huấn luyện viên nghe giao hẹn của mình và Winston.

Cái ngày Winston thu dọn hành lý quay về Anh, Hunt cảm thấy vô cùng quyến luyến. Trước giờ luôn cô đơn, đột nhiên có người ở bên cạnh cùng ăn, cùng ngủ, cùng "vận động", cậu đã quen với việc kề cận với người con trai gần như mắc chứng "rối loạn ám ảnh cưỡng chế" về thời gian nghỉ ngơi và làm việc này rồi. Cậu thậm chí có xúc động muốn quyết tâm rời bỏ đội đua Marcus, đầu quân sang Ferrari cho xong.

Hunt cứ dính lấy Winston suốt. Hắn thu dọn hành lý, Hunt ngồi xổm bên cạnh nhìn ngó. Hắn sắp xếp tủ lạnh cho Hunt, Hunt bám đuôi. Hắn đi vào phòng tắm, Hunt cũng theo sát, thế nhưng ngay khi cậu sắp bước chân vào cửa, Winston liền dùng tay ấn vào ngực cậu, đẩy cậu ra ngoài.

"Em có biết trông mình rất giống con Labrado Retriever bị chủ bỏ rơi không?" Winston ngồi trên sô pha khoanh tay nhìn Hunt.

"Labrado? Dù gì em cũng phải là Husky chứ?"

"Em đúng là thấu hiểu bản thân quá nhỉ." Winston hơi ngửa đầu, nở một nụ cười bên môi.

Hunt lại chẳng thấy có gì thú vị cả, cái gì mà Labrado, cái gì mà Husky chứ!

"Lại đây ngồi." Giọng Winston chậm rãi và nhẹ nhàng.

Đó chính là giọng điệu Hunt khó kháng cự nhất, khiến cậu suýt chút nữa thì quên mất đêm qua, chính người con trai này đã cố chấp đè cậu xuống đầu giường làm một chặp. Lần thứ hai xảy ra khi Hunt thấy khô cổ trở mình dậy uống nước, ai ngờ cậu mới chỉ xoay người kéo chăn lên thôi, chẳng biết đã làm gì để đến nỗi Winston bốc hỏa. Hắn kéo cậu lại, làm thêm hồi nữa khiến thắt lưng cũng như chân cậu suýt nữa thì gãy đôi.

Chuyên gia dinh dưỡng còn hỏi vì sao Hunt đã ăn nhiều hơn năm ngoái, thế mà lượng mỡ lại chẳng tăng thêm chút nào. Hunt muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt, rõ ràng là vì vào ban đêm, lượng calo bị tiêu hao nhiều hơn chứ còn gì nữa!

"Ồ." Hunt đi tới bên cạnh Winston rồi ngồi xuống.

Ai ngờ Winston lại nghiêng mặt nhìn cậu: "Ý tôi không phải là ngồi đó."

Trái tim Hunt hơi run lên, cậu lập tức hiểu rõ ý của người kia: "Hôm qua vừa ngồi xong."

"Hôm nay có thể mặc quần mà ngồi." Giọng nói Winston mang ý trêu chọc.

Hunt ngồi bên cạnh không buồn nhúc nhích. Giờ thắt lưng cậu vẫn còn đau đây!

"Chị Anne đã đang trên đường rồi, có lẽ chỉ còn mười phút nữa là tới đây. Em không muốn ôm tôi một cái sao?" Winston nghiêng đầu hỏi.

Cảm giác quyến luyến lại một lần nữa trào lên trong tim Hunt. Cậu đứng dậy, ngồi lên trên đùi Winston. Thực ra Hunt rất thích kiểu ngồi mặt đối mặt thế này, bởi nó có thể giúp cậu cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của người kia, cả sức mạnh của đôi tay đang đỡ lấy mình nữa.

Winston ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên môi Hunt: "Sáng sớm ngày hôm nay, nghe tin tôi phải quay về Anh, Marcus có vẻ rất lo lắng."

"Lo lắng cái gì?"

"Lo nếu sáng sớm không ai gọi em dậy được thì kế hoạch lái thử xe và rèn luyện thể lực của em biết làm sao đây. Ông ấy cứ hỏi tôi mãi phải dùng cách nào mới gọi được em dậy."

Mang tai Hunt lập tức đỏ bừng.

"Tôi nói với ông ấy, người ngoài không áp dụng được phương pháp của tôi đâu." Winston cố tình hơi rướn người lên, Hunt sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn.

"Em phát hiện ra anh đúng là chẳng biết kiềm chế chút nào cả! Nhỡ em bị thương thì sao?" Hunt hỏi người kia bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Có lẽ là vì tôi đã nhận ra kiềm chế là một chuyện cực kỳ vô nghĩa. Nhưng nếu như tôi không kiềm chế, ở ngay trong nhà vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha, tôi đã làm em bật khóc rồi, cần gì tốn nhiều tâm huyết để tiếp cận em đến thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!