Chương 86: May mắn gặp gỡ người (3)

Hunt đưa Winston tới nơi cậu hay tập nhảy đường phố cùng Bruce và các bạn, địa điểm là ở một bãi đất trống gần sân bóng rổ. Lúc này, một vài thanh niên đã đang chơi bóng trên sân.

Bruce đặt máy ghi âm xuống, nhìn thấy Hunt thì phấn khởi vẫy vẫy tay: "May quá! Ông tới rồi! Tôi còn tưởng ông cho tôi leo cây cơ!"

"Làm gì có chuyện!"

"Sao lại không có chuyện? Ngày mai chúng ta thi rồi, ông chỉ có một buổi chiều để theo bọn tôi thôi ạ! Ông đừng có liên lụy bọn tôi đấy nhé!"

Bruce vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy Winston với gương mặt có vẻ hờ hững đang đi theo sau Hunt. Hắn hai tay đút túi, mặc một bộ quần áo đơn giản, hai chân trông vừa dài vừa thẳng dưới lớp quần bò.

"Đây… đây là… Vann Winston của đội Ferrari à?" Bruce vô cùng kinh ngạc.

Hunt đắc ý khoác một tay lên vai Winston rồi cười nói: "Sao hả? Tôi kéo Winston đến đây làm khán giả cho chúng ta đấy!"

"Giời đất ơi! Ông ôm đùi Winston từ bao giờ đấy! Khó tin quá!"

"Gì?" Hunt ngoẹo đầu: "Tôi ôm đùi Winston bao giờ?"

"Chỉ là so sánh thế thôi! Người anh em đừng giận! Tôi vui quá nên mới nói vớ nói vẩn ấy mà!"

"Đây là một so sánh vô cùng sai lầm!" Hunt không vui hừ một tiếng.

Những người khác trong đội bu tới, ai cũng nói muốn chụp ảnh chung với Winston, thậm chí họ còn rút cả điện thoại ra nữa. Hunt thở dài: "Này, tuy tôi có quan hệ với Winston, nhưng mấy ông cũng đừng có tự nhiên thế chứ? Tôi cũng là tuyển thủ đua xe đây này, sao không thấy các ông chủ động yêu cầu chụp ảnh chung bao giờ hả?"

"Quen nhau từ bé đến lớn, ông còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu? Tôi phát ngán ông từ lâu rồi, còn chụp ảnh chung làm gì nữa!" Bruce trả lời chẳng chút nể nang.

Hunt khinh thường liếc mắt: "Được rồi, các anh em, thời gian cấp bách, một mình tôi không tập được đâu!" Nghe Hunt nhắc nhở như thế, mọi người rốt cuộc cũng quay lại bãi đất. Hunt hất hất cằm với Winston: "Nhìn nhé, dù trước mắt tôi không thể thắng được anh trên đường đua, thế nhưng lĩnh vực này chắc chắn là thế mạnh của tôi!"

Trước tiên, khi âm nhạc vô cùng mạnh mẽ vang lên, Hunt đứng sóng vai cùng Winston, quan sát đám Bruce nhảy tiết mục đã được dàn dựng xong một lần. Những thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân cũng bị thu hút lũ lượt kéo tới xem, những người đi bộ trên đường cũng tiến lại gần.

Bruce biểu diễn một vài động tác cần sử dụng lực của cánh tay, Hunt chống hông, híp mắt quan sát rất cẩn thận. Trong tiết mục của bọn họ, ngoài những tư thế thể hiện phong cách nhảy đường phố, còn có một vài động tác lắc hông trông khá gợi cảm và nam tính. Đến khi thực hiện động tác nghiêng mặt, cúi đầu, tay trượt từ phần thắt lưng xuống, Bruce trông vô cùng ra dáng.

Khúc nhạc kết thúc, Bruce nhếch mày nhìn về phía Hunt: "Ê, ông đã nhớ chưa?"

"Nhớ được đa số rồi. Tôi nhảy cùng các ông mấy lần là được." Hunt nói.

"Ha ha, có Winston ở đây quan sát, nhảy cũng thấy ngài ngại!" Bruce nói đùa.

"Đừng ngại, các cậu nhảy tốt lắm." Giọng Winston bình thản chẳng lên cao cũng chẳng xuống thấp.

"Hây, anh là thầy giáo đấy à? "Các cậu nhảy tốt lắm" cơ đấy." Hunt cố ý bắt chước ngữ điệu của Winston.

"Nhưng cậu nhảy có tốt hay không thì tôi không biết." Winston nói.

"Anh đợi mà xem."

Vị trí của Hunt là ở chéo phía sau Bruce. Khả năng nắm bắt nhịp điệu của cậu rất mạnh, âm nhạc vừa vang lên, cậu đã lập tức theo kịp bước chân của mọi người. Khi Hunt dùng một tay chống đất, dốc ngược người như cả nhóm, hai chân cậu vẽ nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, còn áo phông của cậu tuột xuống, để vùng thắt lưng săn chắc và mạnh mẽ lướt qua trước mắt Winston.

Tiếp theo chính là động tác lắc hông. Hunt xoay một vòng như tất cả mọi người, những lọn tóc bay lên, óng ánh dưới tia nắng mặt trời. Sau đó, cậu cúi đầu, đặt hai tay cạnh thắt lưng như đồng đội rồi dần dần trượt xuống. Điệu nhạc vốn đang nhanh lại bỗng trở nên thong dong kéo dài. Hunt nghiêng mặt để lộ đường cong của vùng cổ trẻ trung, thắt lưng đong đưa hấp dẫn tất cả những cô gái đứng bên đường rút điện thoại chụp ảnh.

"Á á! Gợi cảm quá!!"

"Vừa dễ thương vừa gợi cảm mới đúng!"

Sau mấy lượt tập luyện, Hunt một tay cầm chai nước khoáng, một tay kéo cổ chiếc áo phông đi tới trước mặt Winston. Khi cậu cúi người ngồi xuống, Winston vừa khéo có thể trông thấy xương quai xanh của cậu.

"Liệu anh đứng xem thế có chán quá không? Lần nào cũng như lần nào, giống y hệt nhau." Hunt hỏi.

Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, không cách nào vặn được nắp chai. "Không đâu.", Winston vươn tay cầm lấy chai nước khoáng, vặn nhẹ một cái đã mở được nắp chai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!