Chương 44: Hoa hồng giấy báo

"Cậu biết mà, hẹn cậu ta ăn cơm, sau đó đẩy "phịch" cậu ta xuống mặt bàn ăn kiểu Nhật. Nghe tràn đầy cảm xúc nhỉ?"

"Ha ha… rất cảm xúc." Hunt sờ sờ mũi: "Người chị muốn đẩy ngã đang ở ngay sau lưng chị đấy."

"Hả?" Audrey quay đầu lại liền nhìn thấy Winston một vai khoác ba lô đứng bên cạnh: "Hừ! Sao cậu không nói với tôi từ đầu!" Cô giả vờ nổi giận thụi một cú vào vai Hunt.

"Ha ha ha! Đương nhiên là vì để thần tượng của chị hiểu tấm lòng chị!" Hunt để lộ vẻ mặt xấu xa. Sâu trong lòng, cậu lại không khỏi ước ao được như Winston. Tiếp đó… tự nhiên lại khó chịu.

"Chị Wilson." Winston cúi đầu, dáng điệu thật là tao nhã lịch sự.

Hunt đụng khẽ vào vai Winston, nhỏ giọng nói: "Có giỏi thì lưu manh tiếp đi!"

"Cậu có chắc là muốn thế không?" Winston mang gương mặt vô cảm thấp giọng hỏi.

"Thôi đi vậy." Hunt có dự cảm: dù sao thì người xui xẻo chắc chắc cũng vẫn sẽ là mình thôi.

"Hai người… cùng đi nghỉ sao?"

"Đúng thế. Chúng tôi đến Noboribetsu tắm suối nước nóng." Hunt mỉm cười trả lời.

"Chẳng trách da cậu nhìn đẹp quá nhỉ. Mà tôi đã tổng kết được một kinh nghiệm rồi."

"Kinh nghiệm gì ạ?"

"Lần sau muốn phỏng vấn không hẹn trước với Winston, người tôi cần đặt lời không phải là người trong đội Ferrari, mà là cậu."

"Ha ha ha! Đúng đấy, vậy lần sau phỏng vấn tôi, chị nhất định phải viết cho bùi tai vào đấy! Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ tin tức nội bộ cho chị đâu!" Hunt nháy nháy mắt.

Sau khi xếp hàng vào khoang máy bay, Hunt nhận ra Audrey ngồi cùng một hàng với hai người, chỉ cách nhau một lối đi thôi. Hunt rất lịch sự xếp hành lý giúp Audrey.

"Cảm giác đi du lịch với Winston thế nào? Đám nhà báo chúng tôi mong muốn nhất nhưng cũng sợ hãi nhất là khi phỏng vấn Winston."

"Vì sao?" Hunt tò mò hỏi.

"Vì sau khi có một màn biểu diễn cực kì đặc sắc, cậu ta lại hoàn toàn có thể khiến tất thảy nhà báo nghẹn lời."

"Ha ha ha!" Hunt bật cười, liếc nhìn Winston bên cạnh một cái. Tên này vẫn xem tạp chí giống như lúc đến, thần tình bất biến như pho tượng, hoàn toàn chẳng cách nào liên hệ với cái tên miệng lưỡi dẻo quẹo khi còn đang đi du lịch suối nước nóng.

"Chúng tôi luôn hi vọng cậu ấy có thể nói nhiều hơn vài câu." Audrey nhìn về phía Winston.

Winston rõ ràng biết Audrey có thiện cảm với mình nhưng lại chẳng có ý định nói câu nào với người ta, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời theo phép lịch sự. Hunt nghiêng mình về phía Audrey, nhỏ giọng nói: "Nếu tên này chịu nói chuyện với chị thật, hắn nhất định sẽ có cách trêu cợt chị, khiến chị xấu hổ. Mà nếu đã vậy thì thôi đi là hơn."

"Trêu cợt? Xấu hổ?" Audrey liếc nhìn Winston: "Chuyện ấy làm sao xảy ra được?"

Hunt nhún nhún vai. Đúng lúc này, có một tiếp viên đẩy xe đồ uống đi tới. Hunt cảm thấy có người túm cổ áo cậu, kéo nửa người đang vươn khỏi vị trí của cậu về chỗ cũ, vừa lúc xe đẩy đồ uống đi lướt qua.

"À phải, vốn tôi cũng đã liên hệ với đội đua của cậu nhằm tiến hành phỏng vấn cậu rồi, nhưng ngài Marcus lại nói cậu đang đi nghỉ. Hóa ra là cậu đi cùng Winston. Không biết khi hai cậu về tới Tokyo rồi, tôi còn phỏng vấn riêng cậu được nữa không?"

Hunt vừa định trả lời, Winston luôn trầm mặc bỗng giành nói trước: "Chúng tôi về Tokyo rồi sẽ bay đến Abu Dhabi ngay."

"Vậy à, tiếc nhỉ." Hunt gãi đầu.

Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy từ sau khi gặp Audrey, Winston đã thay đổi thái độ với cậu. Đương nhiên, Winston lúc này càng gần với ấn tượng hắn tạo ra với mọi người hơn.

"Vậy khi nào đến Abu Dhabi, tôi có thể ưu tiên phỏng vấn cậu không?" Ánh mắt Audrey rất chân thành.

"Ồ, được chứ. Nếu trong đội không có chuyện gì quan trọng, có lẽ sẽ không sao."

"Cứ định trước thế nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!