Giọng Winston vang lên sát bên tai, nghe vừa ấm áp lại vừa ướt át, những trăn trở của Hunt cũng theo đó mà lắng đọng.
"Nhìn đi… anh lúc nào cũng như có thể bao dung hết được những điều dù là thất thường nhất của tôi, nên tôi mới không coi ai ra gì mà gào thét đòi tuyệt giao với anh như thế… Lúc ấy, tôi hẳn là phải hống hách lắm nhỉ."
"Sao lại hống hách?" Winston nghiêng mặt khẽ cụng trán vào trán Hunt.
"Nếu có kẻ nào muốn tuyệt giao với anh, anh nhất định sẽ lạnh lùng xoay người đi thẳng."
"Tôi cũng chẳng quen được mấy người bạn, người muốn "tuyệt giao" với tôi chắc là không có." Giọng Winston điềm đạm khiến thần kinh người nghe thả lỏng, vậy mà chính nó lại nhuốm vài phần bất lực.
"Chẳng lẽ cái cảm giác dù tôi có hét lên muốn tuyệt giao, anh cũng không thể bỏ mặc tôi không đáng để hống hách sao?"
"Tôi biết rồi, cậu chỉ đang bốc đồng thôi."
"Chính anh cũng bốc đồng mà! Anh làm bao nhiêu việc, đùa bao nhiêu trò quá đáng như thế, lại còn áp mặt tôi xuống… xuống cái chỗ đó nữa chứ, phải người khác thì đã phát điên từ lâu rồi!"
"Cậu vẫn còn thù dai chuyện đó." Winston nhè nhẹ vỗ lưng Hunt.
"Nhưng tôi cũng đã tha thứ cho anh rồi! Anh làm rõ nhiều chuyện khiến tôi xấu hổ mà có lần nào tôi không tìm cớ bỏ qua cho anh đâu!"
"Ồ, cậu vĩ đại thật." Ý cười trong giọng nói của Winston đã rất rõ ràng: "Nhưng uống say thật sự rất nguy hiểm. Nếu người đưa cậu vào phòng không phải là tôi, mà lại là kẻ khác thì sao?"
Winston hỏi như vậy, Hunt mới bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Trời đất ơi, cậu còn không dám tưởng tượng ra cảnh mình đẩy nhân viên kế toán hoặc người của ngài Narita ngã lăn đùng ra nữa… Nếu làm thế thật thì thà rằng cậu chết quách đi cho rồi!
"Đúng là… đúng là nguy hiểm thật…"
Người gặp nguy hiểm không phải cậu, mà là "kẻ khác".
Hunt ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
"Vậy chúng ta đã ngừng cái trò chơi "thi nhau tuyệt giao" này được chưa?"
Winston hơi nghiêng người về trước nhưng không dựa quá sát vào Hunt. Hắn chỉ hỏi có một câu thôi mà đã khiến mắt Hunt cay xè. Cậu vươn tay ôm chặt lấy vai Winston: "Xin lỗi… xin lỗi anh…"
Tôi đã cho rằng anh sẽ bỏ rơi tôi giống như bố mẹ… thậm chí còn dễ dàng hơn "ly hôn" nữa.
Winston dùng một tay vỗ vỗ vai Hunt, một tay khác vươn vào túi áo Hunt, mò được thẻ khóa phòng của cậu, vừa ôm lưng cậu vừa đẩy cửa phòng, đưa cả hai vào trong. Khi Hunt ngại ngùng buông vai Winston ra, hắn lại nghiêng mặt tựa như muốn nhìn vẻ mặt cậu cho thật rõ ràng. Những đốt ngón tay của Winston lướt qua gò mà Hunt, thấm khô những giọt lệ.
"Hunt, cậu đã nói dù tôi có làm gì, cậu cũng sẽ tìm cớ tha thứ cho tôi, đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Cho dù có một ngày cậu phát hiện ra mục đích tôi bầu bạn với cậu khác những gì cậu tưởng tượng một trời một vực, cậu cũng sẽ tìm cớ tha thứ cho tôi, đúng chứ?" Winston hạ mắt nghiêm túc nhìn Hunt.
"Anh còn có mục đích gì được chứ? Tôi không nhiều tiền bằng anh, không đẹp mã bằng anh, đến thành tích F1 cũng không cao bằng anh nữa… Hay là anh muốn cướp thận của tôi?" Hunt bó tay hỏi lại.
Tay Winston trượt từ lưng Hunt xuống đến thắt lưng cậu, môi mang nụ cười nhạt: "Thận của cậu cần được chăm sóc cẩn thận, chúng quan trọng lắm đấy."
"Làm sao? Anh định cướp thận của tôi thật đấy à?"
"Thận không tốt thì cậu đua hết một chặng F1 thế nào được?"
"Cảm ơn anh quan tâm, thận của tôi khỏe lắm!" Hunt sờ mũi bật cười. Cậu rất thích nói chuyện với Winston trong bầu không khí kiểu này.
"Hunt à, vậy sau này, không ai trong chúng ta được dễ dàng nói tới "tuyệt giao". Chúng ta không được rời bỏ đối phương, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa." Winston kề trán lên trán Hunt, nói bằng giọng có phần nghiêm túc.
Hunt nhắm hai mắt lại, đáp lời: "Được."
"Cậu cũng không được uống say khi không có tôi ở bên nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!