Chương 4: Áo thấm mồ Hôi

Hunt vuốt vuốt mũi: " Có phải trông mình xoàng quá không?"

Cậu bước lên thềm cũng vừa lúc đụng trúng Donald, một tay đua có tiếng của đội Sauber. Tên này xếp thứ ba trong chặng đua trước, đương khi tiền đồ xán lạn, đến mỹ nữ bầu bạn cũng sẽ là người nổi bật. Hai vị đứng hôn hít thân mật ngay trước cửa được một hồi, Donald mới chậm rãi giao chìa khóa.

Người phục vụ đang định nhận, ai ngờ Donald lại ném chìa khóa về hướng Hunt.

Hunt đút tay túi quần ngửa người về sau, chìa khóa rơi ngay trước mũi chân cậu.

"Này!" Donald nhướng mày liếc Hunt tỏ ý: "Sao đến cả chìa khóa mà cậu cũng không bắt được thế hả".

Hunt vẫn đút tay vào túi nhìn tên kia, sau đó thong thả rút thiệp mời, đưa cho bảo vệ.

Phục vụ lúc này mới vừa vội vàng xin lỗi Hunt vừa nhặt chìa khóa lên.

Hunt ngắm nghía bản thân rồi lại quan sát người phục vụ, dù hai người đều mặc comple… nhưng mình cũng đâu đến nỗi giống nhân viên chứ?

"Là do khí chất."

McGracy, đồng đội… à, phải nói là kẻ thù của cậu mới đúng vừa đi lướt qua bên người cậu, vừa tiện thể cười nhạo một tiếng.

Hunt sờ gáy, suy tư trăm mối cũng chẳng thể hiểu khí chất của mình với người phục vụ giống nhau ở đâu.

Dạ tiệc linh đình, rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới truyền thông cũng được mời tới đây. Giám đốc đội đua và những tay đua nổi tiếng đều bị quây xung quanh, tất nhiên… kẻ nhàn rỗi như cậu không nằm trong số đó.

May thay, đồ ăn ở đây không tệ chút nào.

Hunt rất hưởng thụ cảm giác không có ai làm phiền, chẳng bị ai chú ý, mình thích ăn gì thì ăn nấy này. Nước tương có bị dính lên mặt cũng chẳng sao, không cần phải bận rộn ứng phó với cánh nhà báo và đám đồng nghiệp như những tuyển thủ có tiếng… Đời người ngắn ngủi, sao phải dành thời gian vốn để hưởng thụ cho việc xã giao?

Hunt vừa lòng ăn xong một phần điểm tâm, đang định đi tới bàn khác thì có một nhân viên phục vụ đặt khay đựng đồ vào tay cậu: "Xin lỗi nhé, sếp cho gọi tôi, anh làm thay tôi một lát được không! Cảm ơn!"

Hunt trợn mắt nhìn đối phương bỏ đi, lại ngắm cái khay trong tay mình.

McGrady vừa khéo nhìn thấy cả liền đặt luôn ly rượu rỗng lên chiếc khay Hunt đang bưng: "Phiền cậu quá, cậu nhân viên", còn tiện tay để một đô tiền boa lên nữa.

Hunt hơi nheo mắt lại, thì ra McGrady vẫn còn giận vì chặng đua trước mình không cản Duchovny!

Từ từ, có lẽ không phải vì chặng đua, mà vì quả bom nước trong nhà vệ sinh chăng?

Nhớ ra chuyện này, Hunt cười cười nhét một đô vào trong túi, toét miệng với McGrady, nói với gã bằng khẩu hình: Cảm ơn nhé.

Quả nhiên McGrady lộ vẻ mặt muốn phát điên nhưng đành kìm nén.

Hunt liền thấy sảng khoái.

Ngay lúc ấy, những ai có mặt trong bữa tiệc đều bị sự xuất hiện của một người thu hút sự chú ý, khiến ánh nhìn đổ dồn về phía kia.

Hunt cũng nâng mắt nhìn theo, là giám đốc đội đua Ferrari, đi bên cạnh còn có Vann Winston với sự tồn tại khó lòng phủ nhận.

Hôm nay, hắn khoác lên mình một bộ lễ phục thuần đen tựa như không có bất kì cách điệu nào, nhưng kiểu dáng càng đơn giản lại càng tôn lên mạnh mẽ vẻ nam tính ẩn tàng nơi đường cong của vai lưng của hắn.

Còn cả đôi chân kia nữa, mỗi bước đi đều mang lại cho người nhìn cảm giác hưởng thụ.

Trung tâm của buổi dạ tiệc từ thiện này là ai, không cần nói cũng rõ.

Thế nhưng dù có gặp ai, nhiều nhất Winston cũng chỉ nghiêng đầu chào hỏi, phong độ trò chuyện chứ không hề mỉm cười; thậm chí ngay cả khi người chủ trì buổi dạ tiệc từ thiện này đến bắt tay, hắn cũng chỉ gật gật đầu mà thôi.

"Có phải vì tên này đã tiêm chất độc gì đó vào người nên cơ bắp, mặt mũi mới cứng đơ ra như thế, muốn cười cũng không cười nổi không?" Hunt xoa xoa cằm.

Vẻ hờ hững của Vann Winston không khiến mọi người thấy đó là kiêu ngạo. Dù biết hắn mãi mãi chỉ có một biểu cảm, mọi người vẫn tựa như thiêu thân vây quanh hắn, không biết mệt mỏi là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!