Hunt lại ngồi trên ghế phó lái của chiếc Ferrari.
Không khí lạnh lẽo khiến hơi men trong cơ thể cậu tan bớt, rõ ràng đầu óc có vẻ đã càng lúc càng tỉnh táo rồi, thế mà cứ nghĩ tới cái lúc Winston ngồi bên quầy bar vừa cười vừa nhìn mình kia, cậu lại thấy khí huyết dâng trào.
"Má nó… You rule me… có độc thật đấy à!"
Cửa bên cạnh ghế lái được mở ra, Winston bước chân ngồi vào trong.
"Cái gì có độc?"
Anh có độc ấy, khốn kiếp!
"Không… Tự nhiên thấy hơi buồn ngủ."
"Mai mấy giờ bay?"
"Ba giờ chiều… Anh thì sao?"
"Tôi bay trước cậu."
"Vậy… cái chuyện trong hẻm sau quán bar… anh quên đi nhé?"
"Quên gì cơ? Hơi thở của cậu? Từng đợt run rẩy của cậu? Hay là hình ảnh cậu mãi không ra được?"
Hunt khinh thường liếc trời xanh: "Quên hết đi! Hoặc là tuyệt giao!"
"Vậy thì tuyệt giao."
"…"
Cảm giác bế tắc tăng lên gấp bội.
Winston lái xe quay về khách sạn xong, hai người cùng bước vào thang máy. Hunt đút tay vào túi, cúi thấp đầu. Lúc cửa thang máy mở ra, cậu đè lại cửa nói: "Hôm nay… cảm ơn anh!"
"Hunt, không chạm tới những điều khiến mình sợ hãi không có nghĩa là đã khắc phục được chúng."
Cửa thang máy đóng lại rồi, Hunt mới rõ vì sao Winston lại đưa mình tới bar.
Hóa ra hắn đã nhìn thấu mình từ lâu.
Winston đang nói với cậu: tất cả những thứ có thể tàn phá con người, bao gồm cả rượu đã hủy hoại người bố của cậu, phá tan gia đình của cậu, rốt cục cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hunt cúi mặt cười cười: "Nhưng tôi không như anh, sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì."
"Hunt."
"Hả?"
"Tôi không hề "sinh ra đã là kẻ mạnh, chẳng biết sợ hãi điều gì"."
"Cảm ơn anh khiêm tốn." Hunt mỉm cười.
"Chỉ bởi vì cậu thôi."
Trên khóe môi Winston là nụ cười mờ nhạt.
"Gì cơ?"
"Ngủ ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!