Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao
«Chương 055»
«Ngoại truyện»
Em là Quý Hủy, em có hai người anh trai là Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Lúc em học tiểu học, biết được anh Tri Tụng không phải là anh ruột của em, nhưng anh ấy với anh ruột của em như hình với bóng, đến mức ngủ cũng chung một phòng, là bởi vì hai người đó chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt.
Cho đến lúc em học cấp ba, em mới biết mối quan hệ của bọn họ không chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng.
Chính là vào tối hôm qua trước khi ngủ em có đi ra ban công để tưới cây, nhìn thấy anh trai em và anh Tri Tụng cãi nhau.
Từ ban công phòng em nhìn thẳng xuống toàn bộ cảnh ở cổng lớn và vườn hoa, lúc em phát hiện đêm hôm anh trai em vẫn chưa đi ngủ, khoanh tay ngốc nghếch đứng chờ ở con đường đá nhỏ trong vườn, trông có vẻ buồn bực.
Lúc đó em còn tưởng anh trai em bị mộng du, vừa định gọi anh thì thấy anh Tri Tụng bước vào từ cổng lớn.
Hình như anh Tri Tụng uống say rồi, dáng đi lảo đảo. Anh em còn đá chân vào bụi hoa, dép bay qua một bên anh ấy cũng không thèm quan tâm, kéo cà vạt anh Tri Tụng nghiến răng nghiến lợi nói cái gì đó, giọng nói lúc to lúc nhỏ em chỉ có thể nghe thấy được một câu:
"Giang Tri Tụng, anh dám không trả lời tin nhắn của em."
Anh Tri Tụng ôm chặt eo anh ấy, cười cúi thấp đầu áp lên trán, hẳn là đang giải thích rồi.
Bọn họ cãi nhau chỉ kéo dài được khoảng một phút thì kết thúc bởi vì anh Tri Tụng đã hôn anh trai em.
Anh em chắc là vẫn còn rất tức giận đẩy anh Tri Tụng một cái nhưng anh Tri Tụng liền nắm lấy cổ tay kéo anh ấy vào lồng ngực, tay kia thì nhéo nhéo cằm, lại tiếp tục hôn.
Lần này thì anh trai em không giãy giụa nữa, mà còn hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi ôm chặt anh Tri Tụng.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bọn họ đứng ở dưới con đường sỏi trong vườn hoa, anh Tri Tụng mặc đồ tây mang giày da, anh trai em thì mặc đồ ngủ rộng thùng thình, hai người một cao một thấp, chỉ thấy sườn mặt và đang hôn nhau triền miên, rất giống phim thần tượng chiếu lúc 8 giờ tối.
Em bò trên lan can ở sân thượng, đứng nhìn không chớp mắt.
Tại em chưa bao giờ thấy dáng vẻ như thế này của anh Tri Tụng, lúc ở ngoài làm việc thì anh Tri Tụng rất lãnh đạm, đối với người trong nhà tuy là ôn hòa hơn nhưng cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài, là một người rất biết khống chế cảm xúc.
Nhưng hiện tại thì thấy không liên quan gì với cái con người khống chế cảm xúc như bình thường. Em nhìn thấy anh ấy ôm anh em đến xích đu trong vườn, nhìn thấy anh ấy xoa đầu, rồi lại hôn lên chóp mũi, còn quỳ nửa người giúp anh trai em mang đôi dép bị đá văng ra lúc nãy vào chân.
Có thể là do ánh trăng mờ nhạt, đèn trong vườn hoa cũng nhẹ nhàng, hai luồng ánh sáng hòa lại hắt lên người anh Tri Tụng, khiến cho từng động tác của anh ấy đều mang theo sự dịu dàng khó diễn tả bằng lời được.
Lúc anh Tri Tụng đứng dậy hơi bị lảo đảo, anh trai em đỡ lấy anh ấy, nhảy xuống xích đu đi về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại, quay lại nắm tay anh ấy rồi mới bước tiếp.
Thân ảnh bọn họ biến mất ở cuối đường nhỏ trong vườn, chỉ còn lại ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa.
Một lúc sau, em nghe thấy bọn họ đi ngang qua phòng ngủ của em, còn nghe được anh trai em nói:
"Anh còn dám đi đêm, cuộc sống về đêm của anh không phải là trên giường của em sao?"
Em không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ cái gì cũng không hiểu nữa. Em học môn sinh học rồi.
Cuộc sống về đêm trên giường, thì còn có thể là hoạt động gì?
... Chính là cái loại hoạt động bị che mờ á...
Việc này so với việc thấy bọn họ hôn nhau lúc nãy đả kích rất lớn. Nhưng mà khả năng tiếp thu của em cũng rất mạnh, có thể do di truyền người nhà họ Quý tim ai cũng to, em mất 10 phút để bình tĩnh lại sau đó liền nhìn nhận sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!