Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao
«Chương 047»
«Thôi được rồi, để mình làm 1 của anh ấy vậy»
Quý Diễn nằm im không dám động đậy.
Đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh loại du͙ƈ vọиɠ sinh lý này trước mặt Giang Tri Tụng.
Không cách nào che đậy được.
Giang Tri Tụng vẫn nằm đè lên người cậu, môi anh và môi cậu dán sát bên nhau, gần gần xa xa rất ái muội.
Ánh mắt Giang Tri Tụng rất nặng nề, anh đưa tay vuốt ve hầu kết của Quý Diễn, đè thấp giọng nói:
"A Diễn, anh khóa cửa rồi."
Hầu kết liên tục chuyển động, Quý Diễn lạc giọng:
"Đừng có sờ em nữa Giang Tri Tụng!"
Không được sao? Giang Tri Tụng hỏi.
Quý Diễn đỏ bừng như con tôm:
"Hôm nay... Hôm nay không được."
Tại sao? Giang Tri Tụng lại hỏi.
Tay trái Quý Diễn nắm chặt chăn, không lên tiếng, vì cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiến tới với anh.
"Chúng ta đều trưởng thành rồi."
Giang Tri Tụng cắn cắn cằm cậu, rồi hướng lên phía trên cắn cắn môi cậu, tiếp tục cởi từng nút áo trên người, giọng nói đè nén:
"Nên làm những việc người trưởng thành hay làm."
Hứa An Gia nói 0 cũng chia làm nhiều loại, Quý Diễn cảm thấy Giang Tri Tụng thuộc loại vừa dâʍ vừa hung dữ.
Khoảnh khắc Giang Tri Tụng sờ tới eo cậu, đột nhiên dùng lực mạnh mẽ ôm chặt. Quý Diễn dùng sức nắm chặt góc chăn, giọng nói tội nghiệp:
"Giang Tri Tụng, chân em đau."
Giang Tri Tụng dừng động tác lại, hôn nhẹ lên gương mặt cậu thấp giọng hỏi:
"A Diễn, em đang sợ cái gì?"
Quý Diễn không trả lời câu hỏi mà chỉ nói:
"Giang Tri Tụng, chân em đau mà, nó đau thật đấy."
"Lúc nãy anh đè phải chân em, đau lắm."
Giang Tri Tụng không thể phân biệt được cậu vì ngượng mà đỏ mặt hay vì đau chân mà đỏ mặt, vẫn là bị cậu dọa cho dừng lại, lập tức rời khỏi người cậu, túm lấy cổ chân Quý Diễn kiểm tra vết thương.
Ngoài vẫn sưng ra thì không có gì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!