Chương 44: Ra sức hối cưới

Dịch: Voi Còi

Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao

«Chương 044»

«Ra sức hối cưới»

Hai người họ ngồi trong xe một lúc, chờ mặt Quý Diễn không còn màu gì khả nghi nữa Giang Tri Tụng mới ôm cậu xuống xe.

Từ gara xe có thang máy đi thẳng lên nhà lớn, vừa bước vào thang máy anh liền thả cậu xuống, dìu tay đưa vào nhà.

Giang Tri Tụng rất bận, vừa đưa Quý Diễn vào phòng khách, nói chuyện với Thẩm Trữ Ngọc được vài phút lại nhanh chóng đến công ty đi làm.

Quý Diễn rất sợ bị Thẩm Trữ Ngọc nhìn ra điều gì đó, chờ đến khi bóng dáng Giang Tri Tụng biến mất ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Trữ Ngọc nhìn chân cậu, chau mày nói:

"Con trai, chân làm sao vậy?"

"Bị trẹo thôi ạ, không có gì nghiêm trọng, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là khỏe." Quý Diễn nói:

"Mẹ bận gì thì cứ làm đi ạ, đừng lo cho con."

Thẩm Trữ Ngọc cẩn thận xem xét vết thương của cậu, xác định không có vấn đề gì mới rót cho cậu ly nước rồi hỏi:

"Đi đứng thế nào mà bị trẹo chân?"

Vừa lúc Quý Túc Phong từ thư phòng bước ra, phát hiện hình như Quý Diễn đã về, đi xuống lầu xem thử. Ông đứng cạnh Thẩm Trữ Ngọc hỏi lại một lần nữa.

Quý Diễn một mực trả lời:

"Trời tối quá con không thấy đường."

Cậu nhìn xung quanh nhà rồi hỏi mẹ: Mẹ, bà nội đâu rồi?

"Bà nội đi gặp bà của Chúc Duy Quân rồi, chắc một lát nữa sẽ về." Thẩm Trữ Ngọc nói.

Quý Diễn ngồi duỗi thẳng chân trên ghế sô pha, Thẩm Trữ Ngọc tùy tiện nói một câu:

"Lúc nãy mẹ đứng ở vườn nhìn thấy bọn con về được một lúc, mà chờ mãi mới thấy lên nhà."

Quý Diễn khựng lại vài giây trả lời:

"Giang Tri Tụng có điện thoại công việc, phải nói chuyện một lúc, con không thể tự đi được nên đành phải chờ anh ấy xong việc dìu con lên nhà."

"Gấp mấy cũng không chờ được một chút sao, cứ phải nói chuyện ở gara." Thẩm Trữ Ngọc cảm thán nói:

"Giang Tri Tụng đúng là tận tâm với công việc."

Nói đến việc này, ánh mắt Quý Túc Phong tràn ngập sự tán thưởng, phối hợp:

"Con trai, không có việc gì thì đi theo Tri Tụng học hỏi đi."

Quý Diễn nhìn thấy dáng vẻ tự hào của hai người bọn họ, tự dưng trong lòng cảm thấy có một chút tội lỗi.

Cậu nói:

"Giang Tri Tụng có cái gì mà học, cũng chỉ có vậy thôi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!