Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: June
Dằn mặt hội Phong Tín xong Quý Diễn lập tức rời khỏi trường đua, từ đây chạy qua Nguyệt Hà Loan cũng khá xa, chỗ thì ở thành Đông, chỗ thì bên thành Tây.
Bây giờ đã gần 12 giờ, trên đường cũng không nhiều xe. Trong lòng Quý Diễn sốt ruột, coi đường đi như đương đua, bình thường đi mất 30 phút mà cậu đạp ga chưa đến 20 phút đã tới nơi.
Vừa đến nơi cậu vứt xe ngay cửa lớn Nguyệt Hà Loan, hôm nay cậu chạy chiếc McLaren đỏ rực, mẫu kinh điển với bóng đèn hình cánh bướm kết hợp với cánh lướt gió phía trước sắc nét, trông dáng vẻ chiếc xe rất ngầu.
Nhân viên nhìn thấy biển số xe đã biết chủ nhân là ai, vội vàng chạy tới, Quý Diễn vừa xuống xe, nhìn nhân viên nói:
"Không cần đi đậu xe, tôi lên đón người rồi đi liền."
Nói rồi chạy như bay vào đại sảnh.
Giang Tri Tụng ở tầng 25, lúc Quý Diễn như ngựa hoang dã phi thật nhanh vào phòng VIP thì thấy Giang Tri Tụng đang xoa xoa trán, còn ho khan.
Giang Tri Tụng uống đến mí mắt cũng phiếm hồng, ánh mắt mở mịt, nhìn mọi thứ không được rõ ràng, Quý Diễn đến được một lúc mới nhận ra cậu.
Vừa rồi ở tiệc uống hai ba loại rượu, càng về sau rượu càng ngấm, vốn dĩ tưởng Giang Tri Tụng say khoảng năm phần bây giờ chắc đã tăng lên bảy phần.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng một lượt, bây giờ Giang Tri Tụng hoàn toàn không còn hình tượng gì, lưng dựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng, cà vạt được tháo lỏng, áo vest thì xộc xệch, nhìn như thế nào cũng thấy không đứng đắn.
Quý Diễn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn bốn phía, thấy chỉ có Giang Tri Tụng và trợ lý, liền hỏi Chu Cần:
"Mấy cô gái kia đâu rồi?"
Cô gái nào?
Chu Cần vỗ tay giống như vừa nhớ ra cái gì đó:
"À, ý cậu là hội Jocelyn hả, vừa đi rồi, tôi phải đưa tiền mới đuổi đi được đó."
Quý Diễn suy tư một lúc lại hỏi: Hết bao nhiêu tiền?
Chu Cần không biết giá thị trường, trong lòng rất sợ bị vạch trần, thử nói: Ba vạn.
( gần 100tr tiền Việt)
Mỗi người một vạn, chắc là cũng bằng giá với thị trường mà phải không?
Quý Diễn cũng không hiểu giá thị trường, nghĩ là mỗi người ba vạn. Theo nguyên tắc của mình chỉ trả nhiều hơn không ít hơn, ngay lập tức chuyển khoản cho Chu Cần 10 vạn.
Chu Cần không biết có nên nhận không khoản tiền này hay không, đang do dự thì nghe Quý Diễn nói với mình:
"Khuya rồi cậu về đi, để tôi đưa anh ấy về."
Chu Cần rời đi ngay lập tức.
Lúc đi còn nhân tiện đóng cửa phòng lại, trong phòng VIP chỉ còn hai người Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Cậu nhăn mi, tầm mắt nhìn ở cổ áo đang bị cởi ra tán loạn của Giang Tri Tụng, bản thân đứng đó rối rắm một lúc, đột nhiên cong lưng, cúi xuống ngửi ngửi.
Chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa quen thuộc của Giang Tri Tụng, không có mùi nước hoa nữ khác.
Quý Diễn vừa định đứng thẳng lưng thì đột nhiên bị Giang Tri Tụng kéo lại, cho nên cậu liền ụp mặt vào cổ áo của anh.
Giang Tri Tụng đặt nhẹ cằm trên đỉnh đầu cậu, chậm rì rì hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!