Chương 32: Đút cơm ăn

Từ lúc con chó bị mất khống chế, Giang Tri Tụng đã bắt đầu chạy nhanh về phía này, mắt vừa thấy Quý Diễn ngã xuống, sợi dây lý trí trong đây anh ngay lập tức đứt rời.

Giang Tri Tụng liều mạng điên cuồng chạy, giây phút cuối cùng chụp được dây dắt chó mạnh bạo kéo ngược về, chỉ thiếu một chút là hàm răng chó đã cắn xuyên qua áo Quý Diễn.

Golden bị kéo ngược lại, buông tha Quý Diễn, quay ngược lại công kích Giang Tri Tụng.

Một chó một người lăn lộn đến cùng, Golden nhìn có vẻ hiền hòa nhưng khi lực cắn rất mạnh cũng may Giang Tri Tụng có sức chống cự, tránh rất nhanh, lần nào cũng né được.

Sau khi Quý Diễn hoàn hiền, liền chạy đến giúp đỡ Giang Tri Tụng, lúc này Hứa An Gia cầm hộp bánh trứng đi về, nhìn thấy tình hình liền phóng như bay qua giữ chó lại.

Golden tuy hung dữ nhưng khi thấy chủ thì lại ngoan ngoãn để Hứa An Gia ôm.

Cậu bạn nhỏ bị dọa sợ hãi, ngồi dưới đất gào khóc. Quý Diễn cũng sợ hãi, theo bản năng bổ nhào lên người ôm lấy Giang Tri Tụng.

Nhìn anh lúc đó khá chật vật, tóc tai loạn xạ, mặt mũi đầy đất cát, quần áo xộc xệch, anh ôm Quý Diễn vào lòng, cũng hết sức lo sợ, tỉ mỉ kiểm tra Quý Diễn có bị thương chỗ nào không.

Quý Diễn vẫn còn hơi sợ hãi, miệng liên tục lầm bầm chửi:

"Má nó hù chết em rồi."

"Không sao rồi, A Diễn." Giang Tri Tụng khẩn trương ôm chặt Quý Diễn:

"Không có việc gì rồi."

Hứa An Gia ngồi xổm trên mặt đất dỗ cậu bạn nhỏ, Giang Tri Tụng nói với hắn:

"Hứa An Gia, cậu lo bên này đi, tôi dẫn Quý Diễn đi ăn."

Hứa An Gia thấy Quý Diễn bị dọa thành như vậy, lòng cảm thấy áy náy, vội vàng gật đầu.

Giang Tri Tụng nửa đỡ nửa ôm, đưa Quý Diễn ra xe, Giang Tri Tụng không khởi động xe đi ngay mà lấy khăn giấy đưa cậu lau mồ hôi, sau đó nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi.

"Làm em sợ muốn chết."

Quý Diễn siết chặt tay Giang Tri Tụng, trên mặt vẫn còn sợ:

"Em còn tưởng con chó đó sẽ cạp đầu em rồi."

Giang Tri Tụng đưa người qua để cậu dựa vào, ghé vào tai cậu dỗ ngọt. Trên người Giang Tri Tụng có một loại mùi hương khiến người khác an tâm. Vừa nhích lại gần, Quý Diễn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chờ một lúc lâu sau, Quý Diễn trở nên bình tĩnh lại, tiếng hít thở cũng trở nên từ tốn hơn.

Động tác vỗ lưng an ủi cũng theo đó chậm lại.

Giang Tri Tụng cúi đầu gọi: A Diễn.

Lúc anh gọi tên cậu, thật sự không có ý nhấn cuối âm nhưng vì giọng anh trầm ấm nên lúc nghe hơi đặc biệt.

Quý Diễn bị âm thanh của Giang Tri Tụng gãi ngứa bên tai, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang rất gần anh, còn nắm tay anh, mặt gần như cọ sát cổ, nhìn có vẻ muốn dán mình lên người anh.

Ở ngoài trời nắng nóng, trong xe có điều hòa, gió lạnh thổi thẳng vào đầu Quý Diễn nhưng cũng không thể giúp cậu hạ nhiệt, càng thổi gương mặt cậu lại càng ửng hồng.

Bởi vì cái tư thế này quá là mẹ nó ẻo lả quá trời ơi.

Quý Diễn đã từng ăn thịt heo nhưng chưa nhìn thấy heo chạy, nếu so các cô thiếu nữ yêu kiều thích làm nũng với hình ảnh này, chắc cũng kém đến chín mười phần

*Đã từng ăn thịt heo, chưa từng thấy heo chạy: là một câu nói dân gian đại ý là bản thân chưa trải qua sự việc đó nhưng chính mắt nhìn thấy, cũng được xem là có chút hiểu biết

Quý Diễn lập tức tự mắng mình vài câu rồi lập tức buông tay, quay trở lại ghế ngồi ngay ngắn.

Sắc mặt Quý Diễn chỉ cần thay đổi một chút là Giang Tri Tụng biết ngay cậu đang nghĩ gì, muốn cười nhưng phải nhịn xuống, chạm nhẹ lên mặt Quý Diễn nói: Nóng quá đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!