Chương 27: Thích em rất lâu rồi

Quý Diễn chạy vọt tới bàn sách, đơn giản mở chiếc hộp trên bàn ra xem.

Lại không ngờ tới thứ đồ đó cậu không thể xé, bởi vì trong hộp là một chiếc bình sứ.

Bình sứ thô sơ xám xịt, mặt bình cũng không được trơn nhẵn, nhìn có vẻ hơi xấu.

Quý Diễn vẫn nhớ cái bình này. Có một năm vào mùng ba Tết, cậu và Giang Tri Tụng đi du lịch rồi đến ở mấy ngày tại một làng chuyên làm gốm sứ. Hai người họ tại một nhà chuyên làm gốm loay hoay cả một buổi chiều mới làm ra được cái bình này.

Giang Tri Tụng lấy bình này làm vật trang trí từ rất lâu rồi, Quý Diễn có thấy một lần nhưng sau đó lại không thấy nữa.

Quý Diễn đã đụng vào bình rồi thì nhất định phải tìm ra đáp án, cầm bình lên dốc ngược lắc lắc. Trong khoảnh khắc, hàng loạt giấy ghi chú màu xanh nhạt đổ ào ra bàn.

Mỗi tờ ghi chú đều được gấp làm ba thành một hình vuông hết sức ngay ngắn, có mấy cái vết gấp có vẻ mòn, màu sắc cũng nhạt hơn những cái khác.

Quý Diễn tùy tiện cầm một nắm tay giấy ghi chú, kéo ghế lại gần, mở một vài tờ ra xem thử.

Mở ra chính là nét chữ bằng bút lông đẹp đẽ của Giang Tri Tụng, kiên cường lại không quá cứng ngắc, viết lên giấy có một cảm giác nét bút có lực xuyên thấu qua tờ giấy.

Nhưng thu hút Quý Diễn nhất là nội dung trên tờ ghi chú đó.

"Giang Tri Tụng, không sao đâu, về sau em đua xe nuôi anh."

Quý Diễn cảm giác tim mình như vừa được chạm nhẹ vào. Trong một khoảnh khắc nhớ đến thời điểm nói ra câu nói đó, đó là lúc Tống Chi Yên bị tai nạn. Vào thời điểm đó tình hình học tập của Giang Tri Tụng không được ổn định, kết quả thi cuối cùng không tốt, là cậu nói với Giang Tri Tụng như vậy.

Quý Diễn cắn môi, đọc hết nhưng tờ ghi chú còn lại

"Giang Tri Tụng, sao mặt anh lại bị thương vậy? Là thằng khốn nào làm? Ông đây sẽ đấm cho nó rớt hết răng."

"Giang Tri Tụng, anh đừng nghe ba anh nói, anh không phải vô dụng, anh là người ưu tú lợi hại nhất mà em từng gặp."

"Giang Tri Tụng, hôm nay là giao thừa, anh qua đây ăn cơm đoàn viên cùng em đi."

Quý Diễn đọc hết từng câu từng chữ trong tất cả những tờ ghi chú đó.

Linh tinh vụn vặt, giống như tất cả đều là những điều mà bản thân cậu đã từng nói. Có một vài câu như là khá mới mẻ trong ký ức cậu, có một vài câu nhớ không rõ, có một vài câu đã hoàn toàn không có ấn tượng, dường như khi đó chỉ là thuận miệng nói ra.

Nhưng Giang Tri Tụng đều nhớ rất rõ tất cả.

Nhưng câu nói này, sớm nhất là mùa hè năm cấp 3, gần đây nhất là lúc bọn họ ăn cơm cùng với Giang Hành Nam, và cậu nói:

"Phải, là anh ấy đang theo đuổi cháu."

Đầu óc Quý Diễn thẫn thờ, lẩm bẩm nói:

"Cái đệch, Giang Tri Tụng, anh…."

Tờ giấy trong tay cậu bị nắm lại thành một cục, Quý Diễn bị bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào, ngồi yên trên ghế không cử động.

Một lát sau, Quý Diễn nhào vào phòng tắm, hất mạnh nước lạnh vào mặt, nước văng tứ tung khiến quần áo cũng bị ướt theo.

Lại một lúc sau, Quý Diễn tay chống ở bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương, trong lòng nghĩ, cấp 3 năm đó bản thân cậu còn chưa hoàn toàn dậy thì, Giang Tri Tụng đúng là tên cầm thú.

Quý Diễn không nhịn được chửi vài câu.

Âm thanh dưới lầu càng lúc càng phức tạp, nghe chừng bữa tối đã được bày biện xong, người giúp việc lên lầu gọi Quý Diễn xuống ăn cơm. Quý Diễn lên tiếng trả lời, tắt nước, lau mặt qua loa rồi đi ra ngoài thay quần áo.

Bước chân cậu có chút gấp gáp, lúc lấy điện thoại không cẩn thận vấp chân vào chân giường, Quý Diễn ngồi sụp xuống xoa chân, mắt trừng trừng nhìn chân giường, đột nhiên nhớ tới hồi cấp ba Giang Tri Tụng không cho cậu ngủ chung giường, tự dưng lại cảm thấy tên cầm thú này cũng vẫn còn chút lương tâm đ*o đức.

Quý Diễn bước nhanh hơn xuống lầu, vừa đến cửa phòng ăn bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lưu  Uyển Thanh hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!