Chương 22: Lâu ngày sinh tình

Trong phòng rất im lặng, cả hai người bọn họ cứ đối mặt nhìn như nhau vậy một lúc, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Ánh sáng rất mờ nhạt bao phủ xung quanh bọn họ, tạo nên một bầu không khí ái muội.

"Đừng có gọi em như vậy, nghe đàn bà quá." Quý Diễn quay người hướng ra cửa, nói tiếp:

"Giang Tri Tụng, anh đừng có xem em như con nít nữa."

"Anh đâu có xem em như con nít."

Giang Tri Tụng thấp giọng nói.

Quý Diễn dừng một chút, giương mắt nhìn Giang Tri Tụng. Bọn họ đứng cạnh nhau rất gần, Quý Diễn còn có thể nhìn được hình ảnh của bản thân mình trong mắt anh.  

Quý Diễn liếm môi không muốn nói chuyện tiếp, cũng không nhìn Giang Tri Tụng nữa, lập tức rời đi.

Trờ về phòng mình, Quý Diễn xốc chăn chui vào làm ổ, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói kia của anh gọi mình là Nhóc con.

Lúc còn nhỏ Giang Tri Tụng cũng gọi cậu như vậy, sau này đi học, cậu sĩ diện không muốn gọi như vậy nữa nên Giang Tri Tụng mới sửa lại xưng hô.

Quý Diễn vùi đầu vào chăn, lăn qua lăn lại, nghiêng đầu nhìn bức tượng đối diện nửa ngày không chớp mắt, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau, Quý Diễn dậy từ sáu rưỡi theo thường lệ. Sự yếu ớt của tối qua dường như đã bị quét đi sạch, cả người tràn trề nhiệt huyết, hơn bảy giờ đã đi làm.

Quý Diễn rất bận, cuối tháng này bộ phận kế hoạch của Chu Bảo lên kế hoạch cho ra mắt một vài thiết kế mới. Quý Diễn đã theo kế hoạch này một thời gian, cũng tham gia cho ý kiến về phần nội dung sản phẩm.

Sáng sớm hôm nay có một cuộc họp, nội dung chính là xác định thị trường cho sản phẩm sắp ra mắt.

Hiện tại còn khá sớm, Quý Diễn tự pha cho mình một ly cà phê, đứng trước bàn làm việc xem đi xem lại bản thiết kế sản phẩm mới một lần nữa.

Cà phê uống được một nửa, Quý Diễn đi ra ngoài rửa tay, vừa lúc đụng phải trưởng phòng phòng marketing, tiện thể cùng trao đổi về phương án tuyên truyền sắp tới.

Đến 9h25 phút, Quý Diễn cầm bản thiết kế đi vào phòng họp trước.

Các nhà thiết kế cũng bước vào theo sau đó, bên trong có một nửa là người Châu Âu tóc vàng mắt xanh, tiếng Trung của bọn họ khá tốt, giao tiếp hàng ngày đều không có vấn đề gì.

Có một chàng trai cao gần 1m9 chủ động chào hỏi Quý Diễn: 

"Smart, anh ăn sáng chưa?"

Quý Diễn nhìn cậu ta gật đầu.

Buổi họp diễn ra rất nhanh, những chi tiết cần xác định đã thảo luận và xác nhận rồi. Quý Diễn đặt những thiết kế đã được chọn bỏ qua một bên.

Cậu trai cao lớn kia nhìn thấy bản thiết kế để trên cùng liền hỏi: 

"Anh chắc chắc chọn mẫu này sao?"

Trên bản vẽ nền trắng là một chiếc lắc tay bạch kim, nó được khảm một vòng đá ruby, mặt cắt tinh tế, rực rỡ lấp lánh. Dùng hình trái tim để kết nối những viên đá lại với nhau.

Những người còn lại thể hiện sự không tán đồng qua ánh mắt một cách lộ liễu.

Quý Diễn mặc áo vest vào, vẻ mặt không được vui xù lông nói: 

"Tôi thấy mẫu này không tệ"

Khoảng thời gian này, ngày nào Quý Diễn cũng làm việc với các nhà thiết kế của Chu Bảo, thường xuyên học hỏi về cách nhìn thẩm mỹ. Lúc thiết kế sản phẩm, Quý Diễn cũng hứng thú đề ra ý kiến của bản thân, toàn bộ ý kiến đều bị các thiết kế bác bỏ.

Quý Diễn nhất định hỏi nguyên do thì không một ai trả lời. Đại khái chắc bọn họ nghĩ là không nên đắc tội với ông chủ nhỏ nên cuối cùng cũng nhường bước. Sau khi chọn lựa kĩ càng, họ chọn ra một mẫu lắc tay bạch kim không tiềm lực nhất, ở mặt trên lắc tay thêm vào ý kiến của Quý Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!