Lúc Quý Diễn tỉnh lại một lần nữa thì trời vừa chập tối, ánh sáng trong phòng rất mập mờ, mang theo cảm giác hỗn loạn lúc giao thoa giữa ngày và đêm.
Quý Diễn ngủ đến ngu cả người, xoa xoa mặt của mình, ngồi ở trên giường hoàn hồn một lúc rồi tìm điện thoại xem bây giờ là mấy giờ, sau đó mới đứng dậy thay quần áo xuống lầu ăn cơm.
Vết thương trên người Quý Diễn không giấu được, nhất chiếc băng cá nhân sáng lấp lánh đang dán ở khóe mắt kia, cho nên lúc ăn tối Quý Túc Phong không nhịn được phải hỏi một lúc lâu.
Những việc mất mặt này không thích hợp để đi bêu rếu khắp nơi, vì thế Quý Diễn tùy tiện tìm lấy một lí do:
"Trên đường về con không cẩn thận nên đụng vào đuôi xe người khác."
Quý Túc Phong hỏi thêm về tình hình vết thương.
Tuy biết là không có gì nhưng tự dưng biểu cảm của ông trở nên nghiêm túc
"Quý Diễn, có phải con coi đường giao thông như đường đua không? Hai mươi tuổi đầu rồi, không biết phân biệt nặng nhẹ như thế nào sao?"
Quý Diễn rất thích đua xe, đôi lúc sẽ xảy ra sự cố. Quý Túc Phong sợ con mình chơi không biết điểm dừng nên vừa tốt nghiệp đại học xong liền nhét vào công ty gia đình làm việc, nhằm mục đích khống chế sự điên cuồng của con trai mình.
Nhưng tiếc là vẫn không khống chế được, khi Quý Diễn muốn chơi thì vẫn sẽ đi chơi.
Vì nói dối Quý Diễn nên cũng không dám biện minh gì, ù ù cạc cạc ậm ừ cho qua chuyện.
Quý Túc Phong không chiều theo cậu nữa, thẳng thắn phê bình:
"Cả ngày chỉ biết ăn chơi, nói con đi làm thì 30 ngày làm biếng, sáng sớm mười giờ lên công ty năm giờ chiều đã đi về, con xem con ra cái kiểu gì?"
Giang Tri Tụng muốn nói đỡ cho cậu nhưng chưa kịp mở miệng thì bị Quý Diễn đạp cho một đạp ở dưới bàn ý muốn anh ngậm miệng lại.
Quý Túc Phong nhìn Giang Tri Tụng một cái lại quay ra nhìn Quý Diễn, so sánh hai đứa còn cảm thấy sốt ruột hơn, mặt không biểu cảm gì nói tiếp:
"Bắt đầu từ ngày mai, con không được phép đi đâu. Người khác làm việc lúc mấy giờ thì con cũng làm việc như vậy, ăn cơm thì ăn luôn ở công ty, không được về nhà."
"Chú, ngày mai ở Tấn Thành có một hội nghị thương nghiệp do Chính phủ tổ chức, ngoài chúng ta ra họ còn gửi lời mời đến Quý Diễn nữa." Giang Tri Tụng liền cắt ngang.
Quý Túc Phong dừng lại, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm:
"Vậy bắt đầu từ ngày mốt, Quý Diễn con không được đi bất cứ đâu."
Thẩm Ninh Ngọc nói nhỏ:
"Gia đình mình có hẹn trưa ngày mốt đi ăn ở nhà hàng Li Jia Cai."
Nhà hàng đó là một nhà hàng lâu năm, bốn người nhà họ Quý đều rất thích ăn. Vốn dĩ lúc Giang Tri Tụng trở về, Quý Túc Phong muốn đưa anh tới thưởng thức một bữa nhưng vì anh quá bận mà bản thân ông cũng rất bận nên kéo dài thời gian mãi. Đến bây giờ Thẩm Ninh Ngọc mới hẹn được.
Quý Túc Phong:
"Vậy ăn xong bữa đó thì bắt đầu."
Quý Diễn không hiểu nổi ngày hôm nay ba mình bị cái gì, tự nhiên sao lại nghiêm khắc một cách khó hiểu.
Thì hỏi thẳng thôi.
Quý Túc Phong nói:
"Con có nhớ chú Lưu không? Người mà cao cao to to, từ tay trắng gầy nên sự nghiệp sản xuất thực phẩm?"
"Chú ấy có một thằng con trai, bị nuông chiều đến mức làm trời làm đất. Cái thằng nhóc đó ngày ngày không có gì làm, buồn chán quá nên tìm đến thuốc phiện."
Quý Túc Phong thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!