Chương 12: (Vô Đề)

Mãi cho đến ngày mừng thọ của Chúc lão gia, Quý Diễn vẫn sống trong sự kiểm soát của Giang Tri Tụng.

Sáng sớm hôm đó, Quý Diễn rửa mặt xong xuôi đi trước liền vào xe ngồi trước. Quý Túc Phong và Giang Tri Tụng theo sát sau đó cũng bước lên sau xe.

Xe hướng thẳng đến Trang Viên Minh Đức vừa đẹp vừa yên tĩnh. Chúc lão gia bây giờ cũng lớn tuổi nên không thích ở biệt thự trong phố, thích những nơi có núi có sông. Chúc Gia liền mua lại trang viên này để cho Chúc lão gia dưỡng già.

Cửa vừa mở, có một nhóm người giúp việc chuyên nghiệp đứng sẵn ở cửa chờ để phục vụ khách. Quản gia đứng ở hoa viên, bận rộn chăm sóc những khóm hoa trong đó.

Quý Túc Phong đem quà mừng thọ gửi cho người giúp việc cất đi, sau đó cùng Giang Tri Tụng và Quý Diễn đi ra sảnh chính.

Hiện tại khách mời cũng đến khá nhiều, trai gái tụ tập lại một chỗ, tất cả đều vây quanh Chúc lão gia cười nói vui vẻ.

Quý Diễn thấy phiền nhất là điều này nên chỉ bước lên chào hỏi qua loa rồi chuồn đi ra ngoài. Vốn dĩ Quý Diễn muốn kéo theo Giang Tri Tụng cùng đi nhưng có rất nhiều người nhận ra anh liền tới bắt chuyện. Giang Tri Tụng không thể cứ thế bỏ đi được, Quý Diễn đành chuồn ra ngoài một mình.

Đi đến một ban công lớn không bóng người, Quý Diễn thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lan can, cậu đứng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của hoa viên.

Không được bao lâu, Thẩm Tiêu bước tới thấy Quý Diễn ở đây có chút kinh ngạc. Quý Diễn vẫy tay về phía hắn nói:

"Ở trong đó chán quá, qua đây nói chuyện với tôi đi."

Thẩm Tiêu đi đến trước mặt cậu thuận miệng hỏi:

"Thời gian gần đây không thấy cậu ra khỏi nhà mấy đúng không?"

Quý Diễn ngại nói lí do vì ngày nào cậu cũng phải ở nhà dỗ ngon dỗ ngọt Giang Tri Tụng nên khoanh tay giả vờ bản thân đang rất phiền não:

"Công ty ba tôi gặp chút vấn đề nên hơi bận."

Thẩm Tiêu cũng thuận theo chủ đề này nói chuyện tiếp, Quý Diễn tùy tiện trả lời mấy câu, cảm giác sắp bị phát hiện rồi đành phải miễn cưỡng đổi qua đề tài khác.

"Tôi muốn đi lấy một vài món tráng miệng, cậu có cần gì không?"

Quý Diễn đang muốn rời đi thì có người lại bước tới, người đó có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt, chân mày rậm, đôi mắt xanh làm nổi bật vẻ con lai rất đặc biệt.

Mở miệng phát ra giọng nói tiếng Trung rất thành thục

"Quý Diễn, qua đây cho ông."

Thẩm Tiêu đứng kế bên  Quý Diễn, bị gương mặt của ngươi con lai này làm thất thần, một lúc sau mới nhớ ra bản thân mình cũng gặp tên nhóc tóc xoăn xinh đẹp này một lần.

Năm ngoái hắn đưa Quý Diễn say khướt về nhà, nửa đường đi ngang qua đường đua Hoàn Thành. Quý Diễn nổi loạn đòi vào đua xe, hét đến đau cả tai.

Thẩm Tiêu vào chào hỏi quản lý đường đua rồi tiến vào đường đua, chạy đường một vòng, Thẩm Tiêu vội dừng xe tắt lửa, muốn đi toilet nhưng lại có một cuộc điện thoại từ nhà.

Vừa quay lại xe thì thấy Quý Diễn lái xe của mình đụng chiếc Rolls

-Royce phía trước còn Quý Diễn thì đang đánh nhau với người đó. Thẩm Tiêu đoán chừng do Quý Diễn uống say, không để ý đạp nhầm chân ga, nên mới có chuyện như thế này.

Thẩm Tiêu tiến đến giải hòa thì phát hiện tóc người này xoăn xoăn nâu nhẹ.

Nhưng trong tình thế hỗn loạn lúc đó, xử lý xong việc Thẩm Tiêu liền đưa Quý Diễn về nhà, sau đó cũng không để ý đến nữa.

Thẩm Tiêu nhìn Quý Diễn, cậu khoanh tay đứng đó không động đậy chỉ nói với nhóc tóc xoăn:

"Hôm nay mày đừng chọc tao, không có hứng thú ôn lại chuyện xưa với mày"

Thẩm Tiêu hỏi: Ai đây?

Hứa An Gia Quý Diễn trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!