Hôm nay Quý Diễn uống rượu rum mạnh, uống rất nhiều nên được Giang Tri Tụng đỡ, đi đường còn thất tha thất thểu.
Giang Tri Tụng không thích quán bar, cũng không phải kỳ thị, chỉ thấy quá nhiều người, lắm loại mùi xen lẫn cùng một chỗ, quá hỗn tạp không thoải mái.
Về phần nhạc, Giang Tri Tụng không thích bất cứ loại nhạc nào chứ đừng nói gì là nhạc rock khuấy động ầm ĩ.
Anh cũng không thích Quý Diễn đi quán bar, tính Quý Diễn hướng ngoại, là kiểu người đi trên đường gặp cục đá còn có thể nói chuyện được.
Trên có bậc cha chú nghiêm túc, dưới có cả những anh bảo vệ trẻ trung, Quý Diễn đều có thể kết bạn với họ được.
Vừa đi quán bar, Quý Diễn đã chơi hết ga hết số, mặc dù thứ không nên đụng sẽ không đụng, chỉ đơn thuần là nói chuyện xàm xí, nhưng Giang Tri Tụng lo rằng một ngày đó nào Quý Diễn sẽ bị tụi bạn bè xấu kia dẫn dắt.
Giang Tri Tụng càng để ý hơn là, có rất nhiều thứ thu hút sự chú ý của Quý Diễn, nhưng đọng lại trong mắt cậu cũng lác đác không bao nhiêu.
Quý Diễn nhận ra Giang Tri Tụng không vui, gọi tên anh từ câu này sang câu khác.
Giang Tri Tụng đỡ cậu sang ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu, cậu gọi một câu, Giang Tri Tụng lại đáp một câu.
Quý Diễn không sau đến mức mất trí, uốn éo trên chỗ ngồi, quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng.
Đột nhiên bật ra một câu:
"Giang Tri Tụng, anh không vừa ý."
Giang Tri Tụng liền nhìn Quý Diễn.
Quý Diễn hỏi: Anh làm sao đấy?
"Anh đang nghĩ, em kinh qua nhiều người từ khi nào vậy?" Giang Tri Tụng nhìn sang Quý Diễn, đẩy cái đầu bù xù tóc của cậu, ngón tay hõm vào, đồng thời nhấc nhẹ lên, muốn Quý Diễn ngửa đầu nhìn mình: Mùi đàn bà ấy?
Không đợi quý diễn trả lời, Giang Tri Tụng lại hỏi: Cả mùi đàn ông nữa?
Trong xe không bật đèn, chỉ có vài tia sáng bên ngoài hắt vào, rất tối.
Có thể là bởi vì Giang Tri Tụng không cười, khuôn mặt mang đến một cảm giác bị áp bức, trong bầu không khí mờ ám không còn dịu dàng như trước nữa.
Không hiểu sao, tim Quý Diễn bỗng đập nhanh một chút.
Quý Diễn xoa nhẹ đôi mắt, từ từ mới phản ứng kịp, nói:
"Em đùa thôi, ai bảo tụi nó cứ chọc em."
"Cái miệng này ấy mà, có cái gì là thật đâu?" Quý Diễn hỏi.
Giang Tri Tụng không khởi động xe, lòng bàn tay vuốt ve tay lái, không trả lời mà hỏi lại:
"A Diễn, có phải em cảm thấy anh chán lắm không?"
Quý Diễn xoa xoa khuôn mặt bị hun đỏ, đáp mà không chút nghĩ ngợi: Em có thấy vậy đâu.
Em đang lừa anh. Giang Tri Tụng quay đầu, nhìn Quý Diễn:
"Lúc trước anh tìm em hòa giải, em nói con người anh rất nhàm chán."
Giang Tri Tụng nói kiểu này, cậu lại bắt đầu hoảng hốt.
Quý Diễn kéo tay Giang Tri Tụng, giải thích:
"Chắc chắn là khi đó em uống nhiều quá, nói bậy nói bạ, anh đừng để trong lòng nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!