Mới nửa đêm, sàn nhảy đã chật cứng người.
Tại quầy bar cách sàn nhảy không xa, người đàn ông gọi một ly rượu, sau đó hắn dựa vào quầy bar rồi dùng ánh mắt nhìn xuyên thấu qua đám đông.
Nhìn một phát là biết ngay hắn đến đây để săn người đẹp.
Người pha chế đẩy ly Jagermeister đến trước mặt hắn và ra hiệu cho hắn cầm nó đi.
Người này nhấp một ngụm rồi quay sang trêu chọc anh pha chế như một thói quen.
Anh pha chế đã quá quen với tính của hắn rồi, anh không nói lời nào cả mà chỉ hất cằm về phía sàn nhảy bên kia, ân cần nhắc nhở:
"Hôm nay cậu Quý đến đấy, anh nhớ đừng chọc tức cậu ấy nữa."
Người đàn ông nghe vậy bèn quay đầu nhìn sang.
Quý Diễn đứng ngay trung tâm sàn nhảy vui vẻ nhảy disco. Bây giờ vừa đúng lúc cậu dừng lại và tiện tay cầm vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.
Bỗng một vòng eo trắng nõn lộ ra theo từng động tác phập phồng. Đường nét uyển chuyển, còn có thể nhìn thấy cơ bụng mỏng manh.
Đèn led sân khấu lắc lư chiếu sáng bốn phía rồi lại tập trung về thân hình Quý Diễn. Cậu hơi nghiêng đầu để tránh đi ánh sáng chói lóa, vì thế nửa khuôn mặt bèn chìm trong bóng tối.
Trong không gian nửa sáng nửa tối, đưa mắt nhìn qua, đôi mắt như lóng lánh ánh nước, vẻ ngoài và cốt cách quá mức tuyệt hảo.
Một món ăn trời cho trong giới gay.
Con mồi không nhận ra rằng mình đang bị để mắt tới, cho nên cậu tiếp tục lẫn trong đám đông nhảy nhót say sưa.
DJ chuyển qua chơi một bài hát tiết tấu chậm.
Trọng âm trầm thấp của ca sĩ cực kỳ nặng nề, nghe như đang thỏ thẻ bên tai, song âm sắc lại mang đến cảm giác quen thuộc.
Quý Diễn lắc đầu một lát.
Ngay khi cậu định xua đuổi gương mặt kia ra khỏi đầu thì lưng dưới của cậu đột nhiên bị bóp chặt.
Quý Diễn giật mình, sau đó quay người lại nhấc chân lên đạp:
"Mày dám sàm sỡ bố mày hả?"
Quý Diễn dùng rất nhiều lực nên người đàn ông ngã xuống đất mà không hề báo trước.
Phát hiện đối phương ấy thế mà lại là đàn ông, Quý Diễn rùng mình đến mức rần hết cả da đầu. Cậu bèn giơ chân lên mặt gã, vừa giẫm vừa chửi bới: Đồ bệnh hoạn!
Đám bạn xấu của Quý Diễn vội vội vã vã tụ tập xung quanh, sau đó mỗi kẻ một đá khiến tên khốn mắt mù phải cuộn người sang một bên.
Cả đám hét lên:
"Cái dòng thứ có mắt như mù này từ đâu chui ra vậy?"
"Phải để mày biết được ai là bố mày, không mày lại thò cái tay ra giở trò."
"Mày không cần cái tay này nữa đúng không?"
…
Sau khi sốc lại tinh thần, Quý Diễn đã bình tĩnh lại, bảo rằng mình sẽ không chơi nữa, vì vậy bèn quay trở về ghế dài.
Cậu vừa dứt lời thì mọi người cũng dừng cuộc chơi luôn rồi theo cậu trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!