Tháng ba năm 2018 ở Thẩm Lan, gió lớn mưa dày, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, cả thành phố ngập tràn trong hương thơm của hoa mộc lan trắng. Một mùa xuân thực sự rực rỡ đến mức say lòng người như rượu nồng.
Năm ấy, Phó Yến Dung 19 tuổi.
Khi Quý Thừa đẩy cửa căn hộ Lan Đình, cảnh tượng đập vào mắt chẳng hề khiến y ngạc nhiên. Phòng khách ngổn ngang những tờ kịch bản bay tán loạn dưới sàn, còn Phó Yến Dung thì đang quấn chăn ngủ gục trên sofa. Mái tóc dài có phần lộn xộn che khuất nửa mặt. Một bên sườn nghiêng cụp xuống cùng nốt ruồi lệ nhỏ dưới hàng mi dài.
Một gương mặt an tĩnh như vậy, khó trách người ta dễ bị nó đánh lừa, không nhận ra tính cách của chính chủ tệ đến mức nào.
Qúy Thừa thầm lẩm bẩm, tiện tay đặt hộp take
-away lên bàn rồi liếc đơn xin nghỉ việc do trợ lý cá nhân gửi đến trong điện thoại, bất đắc dĩ cất tiếng gọi: "Cậu hai, rốt cuộc trợ lý trước lại đắc tội gì với cậu vậy?"
Y vừa thu dọn đống kịch bản vương vãi, vừa vô thức liếc những dòng chữ chi chít trên đó. Phó Yến Dung đã dùng đủ loại bút highlight để phân loại, cẩn thận ghi chú tiểu sử từng nhân vật, nhìn khối lượng công việc này thì tám – chín phần là thức trắng cả đêm rồi.
Quý Thừa thở dài: "
"Ba phần tư" là kịch bản đầu tiên Giang Minh gửi, xem ra cậu khá có hứng thú nhỉ?"
Tất cả đèn trong căn hộ đều bị Quý Thừa bật sáng. Bóng đèn huỳnh quang cũ kỹ chưa được thay tạo ra thứ ánh sáng trắng gắt gao, chẳng khác nào đèn chiếu ở phim trường. Ánh sáng chồng lớp chập chờn khiến Phó Yến Dung khó chịu. Anh đưa tay che mắt, mãi một lúc sau mới khàn giọng trả lời:
"Không nhận."
Không nhận mà còn ghi chú kỹ thế này?
"Cậu chắc chứ? Phó Yến Dung, nói thật thì đôi khi tôi thật sự chẳng hiểu nổi cậu đang nghĩ gì."
Phó Yến Dung khẽ ngẩng lên, hờ hững đáp: "Vậy thì đừng cố hiểu."
Quý Thừa xoa bóp ấn đường, cảm thấy bản thân mãi mãi chỉ có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với kiểu người như Phó Yến Dung. Vì thế, y không nói thêm gì nữa, đứng trước sofa với phong thái không khác khi ở văn phòng, mở cặp tài liệu ra bắt đầu báo cáo lịch trình đã được gửi tới.
"Nếu cậu không nhận phim của Giang Minh, vậy khoảng trống trong lịch sắp tới sẽ để dành cho buổi phỏng vấn điện ảnh của đài Kim Chương, ngoài ra còn có vai nam chính trong hai bộ phim truyền hình phát sóng trên các đài lớn, và một lời mời làm huấn luyện viên cố vấn cho chương trình thực tế về diễn xuất."
"Kịch bản của phim truyền hình tôi đã gửi rồi, tên là—"
"Từ chối hết."
"…Kim Chương là đài truyền hình của Đông Ngọc, ý của ông Tống là hy vọng cậu có thể tham gia."
Phó Yến Dung nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Quý Thừa, chậm rãi nói: "Quý Thừa, người trả lương cho anh là tôi, không phải Tống Vấn."
Quý Thừa không lên tiếng, nhưng thái độ đã rõ ràng. Hơn nữa, y cũng hiểu Phó Yến Dung sẽ không tùy hứng trong chuyện này.
Tống Vấn là người đứng đầu hiện tại của Tập đoàn Đông Ngọc, bạn thân kiêm đối tác làm ăn của cha mẹ Phó Yến Dung, đồng thời cũng là người được họ gửi gắm trước khi qua đời. Dẫu bỏ qua yếu tố tình cảm, chỉ riêng việc Phó Yến Dung đang nắm trong tay 10% cổ phần của Đông Ngọc cũng đã đủ khiến anh không thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn với tập đoàn này.
Đó cũng là lý do vì sao Phó Yến Dung có thể ngang ngược đến vậy, tiêu xài tùy ý cả sự nghiệp diễn xuất của mình mà chẳng bao giờ cần lo nghĩ gì.
…Mấy cậu ấm cô chiêu đúng là kiểu người khiến người ta phát chán.
Tài nguyên tốt thì không chịu nhận, kịch bản được đưa đến tận tay cũng có thể thẳng tay ném sang một bên.
Dù truyền thông liên tục đưa tin với những tiêu đề như "Cái giá của sự nổi tiếng: Danh lợi bào mòn lòng người, tài năng rồi cũng mai một", "Linh khí biến mất, liệu Phó Yến Dung có chỉ còn biết đóng phim rác?". Dù mọi người không ngừng chỉ trích, ai kia vẫn có thể thoải mái làm điều mình muốn.
Còn người khác thì không may mắn như vậy.
Quý Thừa ngừng một nhịp, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tiếp tục nói: "Không có trợ lý cũng không phải cách hay. Dạo này cậu không có lịch trình gì, mà lại không hài lòng với người bên tôi sắp xếp, hay là tự mình chọn lấy một người?"
Phó Yến Dung không nói đồng ý, cũng không từ chối.
Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, khoác áo lên rồi dứt khoát ra lệnh: "Tôi đến Đông Ngọc, trực tiếp nói với ông ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!