Phó Yến Dung hỏi câu đó bằng giọng điệu rất nhẹ. Từ góc độ hơi cúi người nhìn xuống, đôi mắt nâu im lặng của Tống Lâm Du trông như một mẫu hổ phách đã đóng băng suốt bao năm.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, mảnh hổ phách băng giá ngàn năm ấy lại khẽ đảo qua rồi tiếp tục giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Phó Yến Dung đưa tay day thái dương vẫn còn đau nhức, ngừng một lúc rồi đổi sang câu đáng hỏi nhất: "…Sao cậu lại ở đây?"
Tô Đường đứng bên cạnh cũng muốn hỏi giống vậy.
Cậu ta vừa nghiến răng tiêu tới 150 điểm để đổi lấy đạo cụ thôi miên dùng một lần. Tuy không ngờ Phó Yến Dung có phản ứng mạnh như vậy, nhưng nhìn biểu cảm của đối phương thì ắt hẳn đạo cụ đã có tác dụng.
Ai mà ngờ Tống Lâm Du lại đột ngột xuất hiện trước cửa phòng.
Lúc Tiểu Tôn rời đi chỉ khép hờ cửa lại chứ không khóa hẳn. Dĩ nhiên, Tô Đường không hề biết chuyện này, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc Tống bước vào, nắm lấy tay Phó Yến Dung rồi gọi tên đối phương.
Thậm chí khi ảnh đế Phó chưa tỉnh táo, chưa kịp đáp lời, Tống Lâm Du còn chẳng màng hình tượng mà quỳ một gối xuống ngẩng đầu nhìn anh.
Chuyện này… có gì đó không đúng lắm thì phải?
Tô Đường theo bản năng cau mày, ánh mắt luân chuyển giữa hai khuôn mặt vốn ở quá gần nhau rồi dò hỏi với vẻ thận trọng: "Anh Lâm Du, hai người…?"
Tống Lâm Du liếc cậu một cái, sau đó đứng dậy, lùi lại hai bước, trả lời bằng giọng điệu thản nhiên như thể chỉ là chuyện thường ngày: "Đi ngang qua thôi."
Tô Đường còn chưa kịp nói gì, Phó Yến Dung đã nhếch môi thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ngẩng mặt, chống chân lười biếng tựa vào mép bàn, giọng điệu hờ hững : "Tổng giám đốc Tống rảnh rỗi quá nhỉ, đi ngang qua mà cũng tiện đường vào tận phòng tôi sao?"
Lời vừa dứt, bầu không khí kỳ lạ mới dấy lên giữa hai người mà Tô Đường vừa nhận ra lập tức tan biến không còn dấu vết, thay vào đó là cảm giác đối đầu căng thẳng như sắp sửa bùng nổ thành một cuộc chiến giằng co. Riêng Tống Lâm Du thì có vẻ chẳng muốn nhìn thấy Phó Yến Dung thêm một phút giây nào nữa. Hắn chỉ liếc ai kia một cái rồi lập tức quay mặt đi như bị bỏng.
Thấy vậy, Tô Đường không chắc chắn hỏi hệ thống vạn nhân mê: "Đạo cụ thôi miên có tác dụng với Phó Yến Dung rồi chứ?"
"Không có lý do gì mà lại không hiệu nghiệm." Hệ thống vạn nhân mê đắc ý an ủi. "Yên tâm đi, đạo cụ của tôi luôn là loại tốt nhất."
"Chỉ là Tống Lâm Du…" Tô Đường luôn cảm thấy sự xuất hiện của anh ta ở đây rất bất thường, lý do vừa rồi rõ ràng chỉ là lấy lệ.
Đang định truy hỏi, Tống Lâm Du bất ngờ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm rồi hỏi ngược: "Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau?"
Tống Lâm Du lúc nói chuyện luôn mang theo vẻ lạnh lẽo như băng tuyết. Tô Đường theo phản xạ rụt người về, rồi lại nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lùng từ đối phương.
"
"Ẩn Diện" sắp khởi quay. Hai người đều là diễn viên chính, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện như vừa rồi."
Phó Yến Dung khẽ nheo mắt, động tác rất nhẹ gần như không thể nhận ra.
Câu đầu tiên Tống Lâm Du nói ra giống hệt nguyên văn hệ thống Tự Cứu từng cung cấp. Đó chính là lời thoại trong kịch bản gốc khi Tô Đường mở cửa bỏ chạy, còn anh do dự một chút rồi đuổi theo níu kéo. Giữa lúc hai người đang giằng co thì Tống Lâm Du bất ngờ xuất hiện rồi chất vấn họ.
Người đàn ông lập tức hỏi hệ thống Tự Cứu hãy còn đang nức nở xin lỗi trong đầu: "Bên các người có ràng buộc với người khác nữa à?"
Hệ thống tự cứu nghi hoặc hỏi lại: "Gì cơ? Ý ngài là chúng tôi cũng ràng buộc với Tống Lâm Du sao? Để thay đổi tuyến cốt truyện của anh ta có thể nói là không thể. Nhân vật này gần như là một nửa công chính thành công lật ngược thế cờ trong nguyên tác. Anh ta và Tô Đường có quá nhiều tình tiết liên kết nên phía chúng tôi tuyệt đối không can thiệp."
Dứt lời, hệ thống tự cứu còn giả vờ lau đi giọt nước mắt không tồn tại, dè dặt hỏi Phó Yến Dung: "Ký chủ à, đạo cụ của Tô Đường đúng là đã được dùng lên ngài rồi, chỉ là ý chí của ngài quá kiên định. Hơn nữa ký ức cậu ta muốn sửa vốn có đầy đủ nguyên nhân và kết quả rõ ràng nên mới không thành công. Bây giờ ngài thật sự không thấy khó chịu nữa chứ?"
"Không."
Đáp xong, người đàn ông quay sang nhìn ánh mắt đầy ngụ ý mà Tô Đường cố tình liếc tới, rất trôi chảy áp dụng kỹ năng diễn xuất nối tiếp lời thoại của tình huống đối đầu khắc nghiệt trong nguyên tác.
"So với việc thắc mắc tại sao chúng tôi lại ở cùng nhau lúc này, chi bằng tổng giám đốc Tống nên hỏi tối qua tôi đã ở với ai?" Dứt câu, đuôi mày nhướng lên một cách lười nhác, phối hợp hoàn hảo với kịch bản gốc để lộ nụ cười "khiêu khích".
Chỉ là, trái với dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng đầy tà mị trong nguyên tác, phần đuôi tóc của Phó Yến Dung vẫn còn vương chút mồ hôi do vừa trải qua một trận khó chịu khiến phần cổ áo sơ mi hơi ẩm, trông vừa ướt át lại mê hoặc một cách kỳ lạ. Lớp tóc mái rủ xuống tạo thành bóng mờ hòa vào hàng mi dài đen nhánh, kết lại bằng nốt ruồi nhỏ xanh tím ở đuôi mắt hơi cong. Một vẻ đẹp vừa sắc sảo, vừa mơ hồ, lại mang theo vài phần ngông nghênh khó nói thành lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!