Lông mi Tống Lâm Du khẽ run, ánh mắt cũng hơi dao động, vừa định mở miệng thì khóe mắt đã vô tình bắt gặp Thẩm Nguyên và Mục Vân Cẩn đang đứng ở cầu thang. Theo phản xạ, hắn hơi cụp mắt xuống.
Phó Yến Dung nhanh chóng nhận ra ánh nhìn của người đối diện, bèn buông cổ tay vẫn đang nắm lấy, tiện thể nhìn về phía hai người đang nghiêm túc quay phim dưới chân cầu thang.
Động tác của anh không hề vội vàng, cứ thế lười biếng nghiêng mình ngửa đầu. Ánh nắng hắt xuống lưng khiến cả người như phủ một lớp sáng nhẹ nhàng. Phó Yến Dung mỉm cười với Thẩm Nguyên và Mục Vân Cẩn, mặt mày thư thái, ánh mắt xen chút hài hước, nhưng vẫn hoàn toàn không mang vẻ thất lễ.
Bị bắt gặp đang lén quan sát, Mục Vân Cẩn có phần ngượng ngùng, lập tức tỏ ra vô cùng thân thiện chào hỏi, rồi gãi đầu cười nói: "Anh Phó, Tổng giám đốc Tống, buổi trưa tốt lành nhé… Ờm, hai người đang hẹn hò à? Trời nắng như này mà vẫn quấn quít, tình cảm tốt ghê, ha ha."
Phó Yến Dung chỉ khẽ cụp mắt, cười như không cười.
Mục Vân Cẩn lúc này mới kịp nhận ra mình vừa buột miệng nói gì. Không hiểu vì sao, rõ ràng mấy từ này nghe thì bình thường, dân văn phòng yêu đương ai chẳng nói thế. Nhưng vừa chứng kiến cảnh vừa rồi, tự ai kia lại cứ thấy mình như vô tình phơi bày một chuyện yêu đương bí mật nào đó, trong lòng không khỏi chột dạ. Người đàn ông lén nhìn sang Thẩm Nguyên, quả nhiên thấy trên mặt cô lộ vẻ: "Mau ngậm cái miệng thối của anh lại đi…"
Tống Lâm Du từ nãy đến giờ vẫn luôn dựa vào lan can đằng sau Phó Yến Dung, cụp mắt đánh giá hai người. Hắn bày ra vẻ mặt không biểu cảm, giọng cũng chẳng rõ vui buồn nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực khó tả: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Nguyên vội lắc đầu, nhanh chóng giải thích: "Sếp à, bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi, xin lỗi đã làm phiền, đi ngay đây."
Dứt lời, cô lập tức kéo Mục Vân Cẩn lảo đảo bỏ đi, không ngoái đầu lại, bước chân vội vã bước xuống cầu thang kêu cộp cộp.
Ở bên trên, Phó Yến Dung thấy cảnh đó liền cảm thấy thú vị, không nhịn được khẽ bật cười. Một lúc sau, anh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Tống Lâm Du ngoài mặt thì bình tĩnh thản nhiên nhưng đôi tai đã hơi ửng hồng, chậm rãi hỏi: "Lạnh lùng vậy, không muốn hẹn hò với tôi à?"
"Không phải… Rất thích, em thật sự rất thích anh, cũng thích được hẹn hò với anh." Tống Lâm Du luống cuống chuyển ánh nhìn, vội vàng giải thích, mãi đến lúc nói xong mới nhận ra mặt mình bắt đầu nóng lên.
Nhưng Phó Yến Dung đã bình thản dời mắt đi nơi khác, lười biếng cụp mi đón lấy làn gió biển hơi oi ả, như thể lời trêu ghẹo khi nãy chỉ là một câu nói vô tình thoảng qua mà thôi.
Tống Lâm Du hạ giọng, đuôi câu nhẹ dần, vô thức đưa mắt nhìn xa xăm, phóng tầm mắt ra biển trời và núi non trập trùng.
Không khí lặng đi khoảng 30 giây.
Sau đó, Phó Yến Dung bất ngờ cúi người thấp xuống, nghiêng mặt sang, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Dưới ánh nắng vàng rực, người đàn ông khẽ nói: "Bây giờ tôi không muốn thấy cậu buồn nữa. cho nên… cậu có thể vui hơn một chút."
"Nếu cần một lý do để nói ra, thì bởi chính tôi thật sự cũng rất thích."
***
Khác với mấy người còn lại đang chuẩn bị các hoạt động nhóm nhỏ vào buổi chiều, việc đầu tiên mà Phó Yến Dung làm sau khi quay lại phòng, đương nhiên là ngủ trưa.
Dù chương trình sắp xếp cho hai người ở chung để tăng tính hấp dẫn, nhưng để đảm bảo riêng tư, phòng thực chất được chia làm hai không gian riêng biệt, có thể đóng cửa ngăn lại.
Người đàn ông đứng trước tủ quần áo, tự nhiên thay đồ ngủ. Trước đó, anh đã dùng khăn tắm phủ lên ống kính camera của chương trình.
Tuy trong phòng có gắn máy quay, nhưng khách mời cũng có quyền hạn nhất định. Sau khi che lại, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ ồn ào vài tiếng "Cho tụi tui xem với!" rồi tự giác chuyển sang màn hình tiếp theo.
Phó Yến Dung chẳng mấy bận tâm, bình thản nằm xuống. Bộ đồ ngủ bằng vải mềm mại ôm lấy cơ thể, mỏng nhẹ đến mức phác họa rõ từng đường nét vóc dáng hoàn hảo, mang theo chút cảm giác mê hoặc mờ ám đầy khiêu khích.
Tống Lâm Du bước từ ban công vào, đứng phía sau anh. Nhìn thấy Phó Yến Dung giơ tay điều chỉnh áo ngủ, vạt áo lơ đãng xê dịch để lộ một đoạn eo thon gọn, hắn im lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng hỏi, thanh âm có chút lưỡng lự: "Anh định ngủ thật à?"
"Ừm," Phó Yến Dung đáp.
Tống Lâm Du đảo mắt nhìn quanh, thấy người đàn ông đã nằm lên giường đắp chăn, thậm chí còn ngáp một cái, trong lòng đột nhiên không biết nên tiến hay lùi.
Tiến lại gần thì có vẻ không ổn lắm… nhưng quay về thì lại thấy không nỡ. Vì vậy, hắn tự tìm cho mình một cái cớ, lặng lẽ ngồi xuống bàn bên cạnh, tiện tay rút một cuốn sách ra, nhỏ giọng nói như đang giải thích với chính mình: "Vậy anh ngủ đi, em đọc sách một lát rồi về."
Phó Yến Dung nhắm mắt lại, lười biếng hỏi một câu: "Sao trước giờ tôi không biết tổng giám đốc Tống lại mê đọc sách đến vậy nhỉ?"
"……"
Hắn không đáp. Nhưng rồi ngay sau đó, người đàn ông đã nghe thấy tiếng ghế khẽ dịch chuyển. Anh vẫn chẳng phản ứng gì, chỉ thầm đếm nhẩm trong lòng. Chưa cần đến 10 giây, bên giường kia đã lún xuống một khoảng.
Có người rón rén chui vào lòng anh, giống như rất sợ bị đuổi đi, dè dặt quàng tay ôm hờ vòng eo, nhỏ giọng hỏi: "Không đọc sách nữa… đổi thành ngủ chung với anh được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!