Phòng 2901 của khách sạn Ngân Hồ vốn là phòng suite mà bên tổ chức đặc biệt chuẩn bị cho Phó Yến Dung từ trước.
Lúc 6 giờ sáng, bầu trời vẫn còn phủ một lớp đen thẫm chưa tan, cả thế giới chìm trong giấc ngủ tĩnh lặng, chỉ còn cánh cửa của căn phòng này là khép hờ. Ánh đèn tù mù lặng lẽ hắt ra từ bên trong cùng tiếng r*n r* thấp thoáng đầy gợi tưởng vang lên giữa khoảng không yên ắng…
Khiến người ta không nhịn được mà bật cười.
Qua khe cửa hé mở, trợ lý Tiểu Tôn – một thanh niên mới vào nghề, còn chưa hiểu rõ lòng người hiểm ác đang sợ hãi nép sát vào tường.
Cậu vừa siết chặt điện thoại trong tay trái để gọi điện, vừa cầm nửa quả xoài to đùng đang nhỏ nước bằng tay phải đeo găng nilong.
Giữa chiếc giường cỡ lớn, Tô Đường vẫn cuộn chặt lấy chăn lăn qua lăn lại, ngủ say như chết.
Thỉnh thoảng ai kia lại cau mày lớn tiếng phản kháng "Không muốn", có lúc lại khẽ thút thít như thể đang chịu ấm ức, khuôn mặt đỏ bừng như hoa mới nở. Một chuỗi động tác liền mạch từ đầu đến cuối, đến cả nước xoài bên khóe miệng cũng chưa lau, vậy mà vẫn có thể một mình diễn hết màn võ thuật sinh động ngay giữa không trung.
Tiểu Tôn suy sụp, Tiểu Tôn tuyệt vọng.
Chuyện là thế này: Tối hôm qua sau khi rời đi, Phó Yến Dung đã nhắn tin căn dặn cậu Tô vì không được ăn xoài trong bữa tiệc mà tức đến ngất xỉu, sai cậu làm ơn làm phước chăm sóc cho trọn, đút chút xoài cho người ta ăn rồi hẵng đi.
Tiểu Tôn giữ đúng tinh thần sinh viên l*m t*nh nguyện hết mình, gọi hẳn một đĩa xoài to đùng, cẩn thận gọt vỏ, cắt nhỏ rồi đút từng miếng một tới bên miệng Tô Đường.
Người kia cũng ngoan ngoãn ăn hết, ăn xong còn khẽ l**m môi, hai má hơi ửng đỏ, lẩm bẩm: "Đừng mà… không… vẫn… vẫn muốn nữa…"
Tiểu Tôn không chắc rốt cuộc là đối phương có muốn ăn tiếp hay không, đành cẩn thận hỏi lại lần nữa để xác nhận: "Anh Tô, rốt cuộc là anh muốn hay không muốn nữa đây ạ?"
Nào ngờ Tô Đường lại dùng giọng đầy tủi thân mà trách móc: "Những lúc như thế này mà nói không muốn thì tất nhiên nghĩa là muốn rồi!"
Tiểu Tôn: …Lúc như thế này là lúc như thế nào hả giời?!
Sếp bảo phải đút xoài, Tô Đường cũng nói muốn ăn, thế là cả đêm Tiểu Tôn căng hết 7749 dây thần kinh cần mẫn gọt tới năm, sáu quả xoài lớn, vừa đút vừa phải canh chừng tình trạng của Tô Đường. Chỉ cần ai kia có dấu hiệu dị ứng nhẹ là phải dừng ngay.
Đâu ngờ phản ứng dị ứng của Tô Đường lại nghiêm trọng đến vậy chứ!
Tiểu Tôn hoảng loạn nghe tiếng ai kia r*n r* đau đớn, nhìn cảnh người vật vã giãy dụa mà lòng như lửa đốt, đến mức còn nghĩ sẵn kịch bản chết thảm của mình. Cậu quyết định gọi cho sếp Phó báo cáo vụ tai nạn lao động đầy bi kịch này trước, sau đó lập tức liên lạc với đội cấp cứu của khách sạn, mong họ đến cứu lấy Tô Đường.
"Anh Phó…"
Điện thoại vừa nối máy, giọng Tiểu Tôn vẫn còn run rẩy, hối lỗi nói: "Em gây chuyện rồi, tình hình của anh Tô bây giờ nghiêm trọng lắm…"
Bộ dạng của cậu ta lúc này thật sự quá thú vị. Phó Yến Dung không nhịn được cúi đầu bật cười, giọng mang theo ý cười: "Tôi biết rồi, đừng cuống, không sao đâu."
Giọng nói quen thuộc từ điện thoại đồng thời vang lên ngay bên ngoài cửa. Tiểu Tôn ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Yến Dung đang đứng ngay ngưỡng cửa.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng và quần dài, trông nhàn nhã như thể thực sự đang đến khách sạn này để nghỉ dưỡng.
Tiểu Tôn rưng rưng nước mắt, như thấy được vị cứu tinh: "Sếp ơi!"
Phó Yến Dung, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, bước vào phòng vỗ vỗ vai trợ lý, hết sức bình tĩnh bịa chuyện: "Đừng lo, cậu Tô bị mộng du thôi. Tình trạng bây giờ không phải là do dị ứng gây rối loạn thần kinh hay động kinh gì đâu, không liên quan gì đến cậu."
Nghe vậy, cục đá đè nặng trong lòng trợ lý nhỏ cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Phó Yến Dung liếc đối phương một cái, thầm nghĩ ưu điểm lớn nhất của đứa nhỏ này là ngoan ngoãn và dễ lừa. Ngay sau đó, anh dịu giọng dỗ dành: "Cậu làm tốt lắm, có thể về nghỉ ngơi được rồi. Tháng này lương nhân đôi."
Kế tiếp nhìn sang nửa quả xoài còn dính nước trong tay phải của Tiểu Tôn, ngừng lại một chút, không chút áy náy mà cong môi cười bảo: "Còn cái này… để cậu tự ăn đi."
Tiểu Tôn: Huhu, toàn nói mấy câu khiến người ta muốn mắc PTSD với xoài thôi.
***
Tô Đường vừa mơ một giấc mộng ngọt ngào rực rỡ. Trong mơ, cậu và một người không rõ mặt dây dưa kịch liệt, quấn quýt không dứt. Dù không nhớ rõ lý do mình bị ngất, ký ức cũng hơi lộn xộn, nhưng cậu tin chắc một điều: tối qua đã có một đêm ngọt ngào bên Phó Yến Dung… đúng, chắc chắn là như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!