Chương 49: (Vô Đề)

Phần rút thăm vẫn đang tiếp tục, các khách mời lần lượt đưa ra từ khóa trong tay để đặt câu, người thì cười đùa, người lại than vãn, trêu ghẹo nhau. Bầu không khí cũng xem như thoải mái thân thiện.

Cuối cùng, chiếc hộp đựng thăm còn sót lại được tiện tay đẩy tới trước mặt Tống Lâm Du.

Thế nhưng Tống Lâm Du lại như hoàn toàn không nhận ra. Dù hành động trước mắt đã rõ ràng đến mức người nào người nấy đều nhìn ra được ý đồ, ai kia vẫn chẳng hề có lấy một chút phản ứng.

Từ khoảnh khắc Phó Yến Dung cất lời, hắn như thể tự khép mình lại chìm trong im lặng, cả người tựa hồ đã rút ra khỏi bối cảnh xung quanh, chỉ chừa lại một cái vỏ trống rỗng ngồi im tại chỗ.

Rõ ràng vẻ mặt không có gì khác thường nhưng thỉnh thoảng lại toát ra một cảm giác buồn bã khiến người khác không cần nghe cũng có thể hiểu được.

Một vị khách mời bên cạnh thấy vậy, muốn phá vỡ sự ngượng ngùng nên chủ động cầm lấy bình nước ấm trên bàn, nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc Tống mệt rồi phải không? Vậy để tôi rót nước cho mọi người." Nói xong liền đưa tay lấy mấy chiếc ly pha lê, lần lượt đặt nước trước mặt từng người.

Phần lớn khách mời theo bản năng đón lấy, rồi lại tiện tay đặt xuống bàn. Chỉ có Tống Lâm Du đúng vào khoảnh khắc ly nước được đặt vào lòng bàn tay, ngón tay hắn khẽ co lại, như thể chưa kịp phản ứng, nhưng rồi lại vô thức siết lấy chiếc ly còn bốc hơi nóng ấy.

Nước vừa rót, nhiệt độ vẫn còn cao, thành ly pha lê gần như nóng rát tay. Điều hòa trong phòng được chỉnh về mức khá thấp, mặt nước lập tức bốc lên từng làn sương trắng, phủ mờ quanh đầu ngón tay, nhưng Tống Lâm Du lại như không hề cảm nhận được, không buông tay mà còn siết chặt hơn. Các đốt ngón tay căng lên, da tay bị hơi nóng làm ửng đỏ, hằn lên những vệt màu khác thường.

MC chú ý thấy trạng thái bất thường của hắn, chần chừ đẩy nhẹ chiếc hộp rút thăm về phía trước, muốn kéo lại sự chú ý của Tống Lâm Du. Không ngờ lực tay không khống chế tốt, chiếc hộp lướt qua bàn trà rồi rơi thẳng xuống thảm, phát ra một tiếng "cộp" giòn tan.

Những mảnh giấy trắng bay tung, rơi rải rác đầy đất như một trận tuyết bất ngờ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng lúc đó.

Khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du như bị kéo về từ một trạng thái tinh thần mất kiểm soát, toàn thân chấn động. Hắn bật dậy, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, gần như là phản ứng bản năng. Trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo và u tối, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ôn hòa, điềm đạm thường ngày.

Sau vài giây im lặng, bầu không khí căng thẳng ấy bị một giọng nói phá vỡ.

"Tống Lâm Du."

Giọng Phó Yến Dung vang lên từ phía bên cạnh, trầm thấp mà rõ ràng. Ngữ điệu vững vàng, không hề cố ý hạ giọng, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, như thể chỉ đang nói một câu hết sức bình thường.

Anh giơ tay, ngón trỏ tự nhiên chỉ về phía những mảnh giấy vương vãi trên sàn, bình thản nói: "Đừng ngẩn ra đó nữa, giúp gom lại đi."

Giọng điệu không cao không thấp, nghe như thể chẳng hề mang ẩn ý gì khác.

Tống Lâm Du khẽ chớp mắt, như thể đang từ từ thoát ra khỏi cơn mộng mị. Hắn gật đầu, động tác có phần cứng nhắc, mang theo chút do dự, ánh mắt lạnh lẽo dần tan đi, cuối cùng mới nhẹ nhàng đặt lại ly nước ấm đã sắp không cầm nổi lên bàn.

Lòng bàn tay bị bỏng đỏ vì cầm ly nước nóng quá lâu, còn hiện lên một vệt đỏ mơ hồ, nhưng Tống Lâm Du chẳng mấy để tâm. Hắn lập tức cúi người xuống, lặng lẽ bắt đầu nhặt lại những mảnh giấy rút thăm rơi trên mặt đất.

Phó Yến Dung vẫn nhìn chăm chú vào ai kia, không bước tới giúp cũng không lên tiếng thúc giục.

Động tác của Tống Lâm Du rất cẩn thận nhưng có phần chậm chạp, mỗi mảnh giấy đều được gấp lại chỉn chu rồi đặt trở lại vào hộp, như thể người nhặt đang dùng hành động máy móc ấy để tìm lại một chút trật tự cho bản thân.

Một lúc sau, ai kia mới ngẩng đầu, nở một nụ cười như thường rồi nói với mọi người: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung… không phản ứng kịp."

Không khí trong phòng lại bắt đầu lưu chuyển trở lại, người dẫn chương trình nào dám trách móc vị kim chủ này, chỉ liên tục xua tay nói: "Không sao, không sao đâu."

Đúng lúc ấy, Tô Đường từ trong bếp bưng đồ ăn đi ra, trái lại giúp mơ hồ hóa đoạn tình huống hơi lúng túng vừa rồi.

Khi các giám khảo đang thưởng thức món ăn, Phó Yến Dung ngồi trên ghế sofa bắt đầu phân phòng cho khách mời.

Căn biệt thự có tổng cộng sáu phòng dành cho khách, việc ai ở cùng ai đều do Phó Yến Dung quyết định. Tất nhiên, anh cũng có quyền chọn người ở căn phòng lớn tầng cao nhất, nơi có chiếc giường rộng rãi và bể bơi vô cực tuyệt đẹp.

Tuy vậy, Phó Yến Dung hiển nhiên sẽ không tùy tiện xếp đôi lung tung. Người đàn ông xoay cây bút trong tay, đuôi mắt khẽ cong, nở nụ cười thoải mái rồi nói: "Mọi người cứ tự mình bắt cặp rồi báo lại với tôi, nguyên tắc tự nguyện là trên hết, không cần phải áp lực."

Xét theo lý thì bất kể là cặp đôi đồng giới hay khác giới đều có thể ở chung phòng, Thẩm Nguyên sau một hồi do dự cũng tìm được bạn cùng phòng cho mình. Khi bước tới điền tên vào bảng, cô lập tức nhìn thấy ở dòng đầu tiên đã có sẵn hai cái tên Phó Yến Dung và Tống Lâm Du được điền một cách hết sức tự nhiên.

Như thể họ từ đầu vốn dĩ đã là một đôi, chẳng cần phải đắn đo.

Thẩm Nguyên không kìm được mà lại liếc nhìn ông chủ vừa rồi trông có vẻ không ổn, phát hiện hắn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc trong ấn tượng của cô. Không những thế, ánh mắt còn rất lạnh nhạt mà liếc qua Tô Đường đang đứng lẻ loi bên cạnh, cố gắng tìm người ghép đôi cùng mình.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!