Biệt thự ven biển lúc nào cũng phảng phất hơi ẩm không cách nào xua đi được. Dù đã bật điều hoà hết công suất, hơi nước trong không khí vẫn lượn lờ vừa lạnh vừa ẩm, như thể cố tình trêu đùa, khiến người ta chỉ muốn lim dim chìm vào cơn buồn ngủ.
Phó Yến Dung ngồi dựa vào một góc sofa, cằm tựa trên khuỷu tay đang khoanh lại. Mấy sợi tóc dài rũ xuống một cách tùy ý, lẫn vào ánh sáng dịu mát từ màn hình điện thoại phản chiếu những tia sáng nhỏ vụn.
Lúc đầu, camera cố định trong phòng còn quay rõ màn hình điện thoại đang mở giao diện trò chơi Anipop mà anh lướt qua lướt lại khiến khán giả cũng hăng hái xem theo, còn tranh thủ buông vài câu bình luận trêu chọc.
Nhưng một lát sau, ai kia đột nhiên ngẩng đầu liếc ống kính rồi hơi điều chỉnh tư thế, dùng vành mũ che hoàn toàn màn hình điện thoại. Khán giả chỉ còn thấy người đàn ông từ tốn xoay ngang điện thoại, lấy tai nghe ra đeo lên, cả người chìm vào một khoảng không gian riêng tư, tách biệt với thế giới xung quanh.
Lúc này, camera chính trong buổi phát sóng đã chuyển sang phòng bếp, hình ảnh Tống Lâm Du đang tập trung nấu nướng chiếm gần hết khung hình. Góc quay của Phó Yến Dung bị thu nhỏ thành một ô nhỏ ở dưới góc phải, dù có dùng kính hiển vi phóng đại cũng chỉ thấy lờ mờ một phần tư ánh sáng mập mờ.
Cameraman thì dốc toàn lực bắt trọn từng làn khói thơm lượn lờ trong phòng bếp. Ban đầu, ánh mắt của mọi người đều bị sắc – hương – vị của những món ăn hấp dẫn dưới tay Tống Lâm Du cuốn hút, chẳng ai để ý tới một góc sofa nơi có người đang đeo tai nghe, thi thoảng còn để lộ tiếng nói nho nhỏ như có như không.
Mãi đến khi có người tò mò hỏi: "Phó Yến Dung đang xem phim à? Nếu đúng thì cho xin list đề cử phim với, thấy tò mò quá trời luôn á."
Dù sao thì Phó Yến Dung ra mắt đã lâu nhưng chưa từng công khai phát biểu bất kỳ bình luận nào liên quan đến điện ảnh. Nếu phải nói thì lần duy nhất anh từng lên tiếng thì là hồi còn trẻ, lúc trả lời phỏng vấn một cách nghiêm túc, cảm ơn bộ phim "Bunshinsaba Vs Sadako". Người đàn ông từng nói bộ phim này giúp mình mỗi tối sau khi quay xong trở về khách sạn đều nhanh chóng cảm thấy chán nản đến buồn ngủ, nhờ vậy mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ => thực sự rất hữu ích.
Thế nên loạt bình luận về chuyện này cũng nổi lên không ít, ban tổ chức tiết mục thấy vậy liền tranh thủ bắt trend, lập tức chuẩn bị điều chỉnh camera, muốn quay lại màn hình điện thoại của Phó Yến Dung để thỏa lòng hiếu kỳ của khán giả.
Nhưng độ nhạy cảm của ảnh đế Phó đối với ống kính quả thật khiến người ta phải kinh ngạc. Ngay khi góc máy vừa thay đổi, ai kia gần như lập tức đã cảm giác được bèn tắt điện thoại, duỗi người một cái rồi ngồi thẳng dậy ngay ngắn.
— A ha! Có bí mật!
— Xem cái gì hay vậy, cho tụi này coi ké với!
Những dòng bình luận đầy nghi vấn đó cũng không truyền tới tai Phó Yến Dung. Cùng lúc ấy, các khách mời khác lần lượt tới biệt thự.
Vì thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề nên hầu hết bọn họ chỉ hàn huyên đôi câu với Phó Yến Dung rồi nhanh chóng vào bếp bắt đầu hoàn thành thử thách mà tổ chương trình giao. Đương nhiên, người đến muộn nhất vẫn là Tô Đường, toàn thân lấm lem bùn đất.
Ban đầu, để xây dựng hình tượng dịu dàng, hiền lành kiểu "bông hoa trắng nhỏ nhắn mong manh", cậu ta đã cố tình mặc một bộ vest ren lộ eo phối thêm dây buộc, nhìn qua như thể sắp lên sàn catwalk. Ngoại trừ việc chiều cao hơi khiêm tốn thì nếu chỉ nhìn thoáng qua, khéo còn tưởng là người mẫu nào đang chuẩn bị lên sàn diễn.
Nhưng xem ra, Tô Đường đã ngã một cú khá nặng trên đường núi. Quần áo bẩn không kể xiết, bộ đồ ren trắng "trong suốt, thanh thuần" mà fan từng tung hô giờ đã biến thành một màu xám xịt, lại còn chi chít những vết bùn lấm tấm như tổ ong khiến người bị hội chứng sợ lỗ không khỏi rùng mình.
Khán giả lập tức khẩn cầu tổ chương trình cho hiệu ứng mosaic để bảo vệ thị giác. Trong khi đó, fan của Tô Đường thì cố gắng bào chữa, cho rằng mỹ nhân đáng thương này đang bị ngược đãi, yếu đuối mà nhẫn nhịn. Thế nhưng, khi cậu ta thật sự đứng trước mặt Phó Yến Dung, tất cả họ đều câm nín.
Người ta không thể, và cũng không nên tự biến mình thành ra thế này.
Vì vậy, các fan thay đổi chiến lược:
— Aiya, mau kể khổ với chồng đi nào Đường Đường ~
— Ai đó chắc đang đau lòng lắm, đáng thương cho Đường Đường, mau khóc đi nào ~
— ? Mấy mẹ trẻ Nằm bu tắt hộ mấy lời thoại dầu mỡ kiểu này được không? Đây không phải siêu thoại nhà các người đâu nhé……
— Éo chịu nổi nữa rồi, sao tôi kéo anti mãi mà đám fan điên này vẫn chưa chịu biến đi a a a a!
Trước màn hình, Phó Yến Dung cũng bị bộ dạng thảm thương kia "tra tấn" đến phải nghiêng đầu, tốt bụng chỉ tay về phía phòng bếp, chân thành đề nghị: "Cậu Tô, cậu xem bản thân nên đi hoàn thành nhiệm vụ trước, hay là đi thay đồ trước?"
Tô Đường vẫn đứng yên bất động, hít mạnh một hơi như muốn xua tan nước mắt, sau đó lại dùng ánh mắt đưa tình mà nhìn chằm chằm Phó Yến Dung. Cậu ta nhìn đến mức Phó Yến Dung không nhịn được phải lặp lại câu hỏi trong đầu với hệ thống tự cứu: "Không có chức năng xen xọt à?"
"Không có, thưa ký chủ."
Hệ thống tự cứu cổ vũ người đàn ông, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Đường: "Nhưng tôi có thể cùng ngài đối mặt!"
"……"
Phó Yến Dung trầm mặc một lúc thì bỗng nghe thấy Tô Đường bật khóc nức nở, nghẹn ngào phát ra từng tiếng ư ư. Ai kia vừa khóc vừa vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn nghẹn ngào: "Thầy Phó, cảm ơn anh đã hy sinh tiến độ của tổ mình, không vào bếp hỗ trợ mà ở đây chờ em… Em với, em với Tiểu Diễm là đôi bạn thân nhất, nên mới luôn luôn ở bên nhau……"
Câu từ của Tô Đường đầy ẩn ý, lời trong lời ngoài đều gợi lên cảm giác như thể hai người liên quan được nêu tên đang tranh giành tình cảm vì mình. Phải nói thật, khả năng đổi trắng thay đen của Tô Đường luôn khiến Phó Yến Dung vừa nể phục vừa cảm thấy có lẽ chỉ nhờ năng lực đó, cậu ta mới có thể sống mãi trong thế giới tưởng tượng của riêng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!