Chương 46: (Vô Đề)

Ánh mắt của Phó Yến Dung chậm rãi mà bình thản, phảng phất như bị làn gió biển thấm ướt, phản chiếu lên đó những gợn nước mềm mại, lấp lánh ý cười tự do. Hàng mi Tống Lâm Du khẽ run, trong lòng đột nhiên như có một cơn mưa bụi dày đặc rơi xuống, ướt át mà dịu dàng len lỏi vào trái tim.

"Không cần nắm tay à?" Thấy Tống Lâm Du nhìn mình hơi lâu một chút, Phó Yến Dung lại mỉm cười, nhắc lại câu hỏi vừa rồi.

"Muốn, muốn nắm…" Tống Lâm Du nhanh chóng lên tiếng, như thể vừa rút hồn về từ khuôn mặt của Phó Yến Dung. Hắn cụp mắt, trong thanh âm lộ ra một chút vui sướng nhỏ bé khó diễn tả, thấp giọng nói: "Cảm ơn… thầy Phó."

Đầu ngón tay chạm thử vào lòng bàn tay đối phương rồi lại chần chừ trong thoáng chốc. Mãi đến lúc này Tống Lâm Du mới chậm rãi khép năm ngón tay lại, cực kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Yến Dung. Động tác mang theo chút dè dặt không tự giác, hơi căng cứng nơi các khớp ngón tay. Khi lòng bàn tay dán sát vào, ngay cả nhịp thở cũng theo đó mà chậm lại.

Phó Yến Dung không cho hắn cơ hội rút về, thuận thế nhẹ nhàng chế trụ cổ tay đối phương.

Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, mười ngón tay nhẹ nhàng giao hòa.

Bàn tay của Phó Yến Dung thon dài hữu lực, trải qua bao năm tháng rèn giũa trước ống kính nên từng đường nét đều toát lên dáng vẻ chỉn chu tinh tế. Đạo diễn lập tức tinh ý cắt vào cận cảnh, đúng lúc ghi lại khoảnh khắc Tống Lâm Du siết nhẹ các đốt ngón tay.

Thực ra Phó Yến Dung nắm rất nhẹ, là Tống Lâm Du vô thức dùng lòng bàn tay chống vào tay anh, như thể một thân cây nhỏ không nỡ tách khỏi thân cổ thụ, càng nắm càng chặt. Mãi đến khi đi được vài bước, ai kia mới ý thức được bản thân có phần quá mức, lập tức thả lỏng một chút, một lúc lâu sau mới tìm được lực đạo tự nhiên hơn.

Phó Yến Dung khẽ cúi mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nhau, một nét cười nhàn nhạt thoáng lướt qua trong đáy mắt, gần như không thể nhận ra.

Con đường núi uốn lượn quanh co, bậc đá cao thấp xen kẽ khiến mỗi bước đi của họ đều phải tiến sát lại gần nhau. Gió biển lùa qua, làm vài sợi tóc bên tai rối nhẹ. Mồ hôi mỏng rịn lên sống lưng, nhưng lòng bàn tay vẫn giữ được hơi ấm rõ rệt và kiên định, khiến người ta bỗng muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi.

Tống Lâm Du lặng lẽ bước đi trong chốc lát, một lúc sau mới ngẩng đầu liếc nhìn mái tóc hơi ướt bên gáy của Phó Yến Dung rồi như không kìm được nữa, cất tiếng gọi. "Thầy Phó…"

Hắn ra vẻ bình tĩnh, tuy cách xưng hô rất khách sáo nhưng lời nói lại mang theo cảm giác thân thiết lạ thường: "Anh có thấy nóng không? Để tôi cầm áo khoác giúp nhé."

Cả hai đều cao ráo, chân dài, bước đi rất nhanh, gần như bỏ lại cả đội quay phim phía sau. Nhưng may thay những lời vừa rồi vẫn kịp được ống kính ghi lại một cách trung thực.

Kỳ lạ là, rõ ràng đã nghe thấy từng chữ Tống Lâm Du nói vậy mà Phó Yến Dung lại không phản hồi gì, chỉ tập trung đi về phía trước, giống như chẳng buồn để tâm.

Tống Lâm Du luôn rất để ý biểu cảm của Phó Yến Dung, cho nên hắn biết rõ anh đã nghe thấy. Thậm chí người đàn ông còn khẽ cong khóe môi một chút, chỉ là không hiểu vì sao lại không trả lời.

Chẳng lẽ mình nói gì đó không đúng sao?

Yết hầu Tống Lâm Du vì căng thẳng khẽ động. Khi cất tiếng hỏi lại, giọng hắn đã nhỏ hẳn đi, rất nhẹ, gần như thì thầm: "Có cần em cầm áo khoác giúp không?"

Bấy giờ, Phó Yến Dung mới quay đầu nhìn hắn một cái, cố tình giả vờ không nghe rõ: "Gì cơ?"

Tống Lâm Du lập tức im bặt, khẽ lắc đầu, nói liến thoắng: "Không có gì, không sao cả."

Hắn phủ nhận một cách chắc nịch, chủ yếu vì biết Phó Yến Dung không thích bị hỏi kiểu đó trước ống kính, lập tức lảng sang chuyện khác, không nhắc đến nữa.

Biểu cảm đổi thay nhanh như chớp của Tống Lâm Du khiến Phó Yến Dung không nhịn được bật cười khẽ. Anh gật gù suy nghĩ, rồi lại cố tình trêu ghẹo: "Thật à? Nhưng hình như tôi vừa nghe thấy ai đó nói gì khác cơ mà."

Tống Lâm Du không đáp, chỉ dùng ánh mắt vừa bám dính vừa như bất lực nhìn anh, như thể đang trách móc, lại giống như muốn nói: Thôi được rồi, anh thích trêu thì cứ trêu đi.

Phó Yến Dung đắc ý quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân lười biếng mà thong thả. Nhưng vừa đi, ai kia vừa giống như trong tiết sinh hoạt hồi nhỏ phản kháng yêu cầu "tay nắm tay xếp thành hàng" của giáo viên, liên tục quơ quơ tay Tống Lâm Du.

Tống Lâm Du luống cuống bước theo sau anh, lại nghe thấy người đàn ông hỏi mình: "Cậu tính lấy áo khoác giúp ai cơ?"

"Anh…?" Tống Lâm Du khẽ chớp mắt. Hai từ "thầy Phó" đã lên đến miệng, nhưng nhanh chóng bị hắn nuốt gọn vào trong.

"Anh là ai?" Phó Yến Dung lại hỏi tiếp.

Đường núi khá dài, hai người nắm tay nhau đi thêm một đoạn. Mãi đến lúc ấy Tống Lâm Du mới khẽ đáp, giọng rất nhỏ, rất nghiêm túc, như thể đang nói một điều đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng: "Phó Yến Dung."

Khi gọi tên anh, bàn tay vô thức siết chặt hơn một chút, sau đó tiến sát lại bên cánh tay Phó Yến Dung, chân thành lặp lại lần nữa: "Phó Yến Dung."

Tiếng gió biển từ xa truyền đến, sóng gầm bị bọt tuyết cuốn đi, đưa âm thanh mơ hồ ấy lướt qua không trung, tiếp theo rơi xuống bên tai Phó Yến Dung.

Anh dừng bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!