Chương 44: (Vô Đề)

— Ặc… Không phải tên này trước giờ thấy ai cũng hứng thú à? Hằng hà sa số tin đồn tình ái kia tụi mày còn chưa xem đủ hả? Nam nữ không kén chọn như vậy còn chưa đủ điên sao?

— Xin lỗi tình yêu nhé, người mà anh tao để mắt đến có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể là người xấu. Làm ơn đừng tự mình đa tình nữa.

— Ai tự mình đa tình chứ? Chúng tôi chỉ quan tâm Đường Đường sẽ chọn ai làm con rể thôi, được không?

— Làm ơn đừng nhắc đến hai chữ "con rể" nữa, bố m sắp mửa luôn tại chỗ rồi đây……

Bình luận trực tiếp lại bùng lên khí thế ngất trời, nhưng người đầu tiên hành động lại chính là Tô Đường. Cậu ta vừa áy náy nhìn Trình Diễm, vừa "vô tình" tung ra một quả bom lớn khiến cả màn hình chấn động: "Diễm Diễm, lần trước lúc tôi bị tai nạn xe là anh Phó bảo vệ tôi, nên tôi muốn tặng tấm card của mình cho anh ấy, được không?"

Khoảnh khắc Tô Đường nói câu đó, hệ thống tự cứu trong đầu Phó Yến Dung vốn vẫn yên lặng theo dõi chương trình cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán: "Cái đấy mà cũng gọi là bảo vệ à?"

Phó Yến Dung khẽ nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ, xét ở một mức độ nào đó thì đúng là Tô Đường cũng rất biết nhẫn nhịn. Rõ ràng bị lôi ra làm lá chắn hình người, vậy mà vẫn có thể gọi là được bảo vệ. Loại năng lực đổi đen thay trắng này đúng là cũng có thể coi là một kiểu bản lĩnh.

Tô Đường vừa nói vừa đặt tấm card vào tay Phó Yến Dung, sau đó thản nhiên đưa tay ra trước mặt anh như muốn đổi lấy tấm card trong tay ai kia, miệng cười tủm tỉm: "Anh Phó, anh đang viết gì thế? Nhìn thú vị quá đi!"

Phó Yến Dung đứng dậy chắn tay đối phương lại, khéo léo tránh sang một bên để cơ thể không chạm vào nhau. Rất nhanh, tấm card của Tô Đường bị anh đặt vào cuối, trong khi những tấm khác vì phép lịch sự đều được anh xem qua nội dung ghi trên đó. Riêng tấm của Tô Đường, người đàn ông thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.

Tô Đường ngẩn ra quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Diễm từ chỗ ngồi. Cậu phát hiện Trình Diễm đang nhìn mình chằm chằm với gương mặt không cảm xúc. Nhưng chỉ trong chốc lát, ai kia đã ngẩng đầu, rất khách sáo mà đưa tấm card của mình cho Phó Yến Dung.

Trình Diễm khẽ nói: "Thầy Phó."

"……?"

Phó Yến Dung nhận lấy tấm card của thanh niên, lần này thật sự có chút hứng thú. Anh cúi đầu lật xem, phát hiện trên đó chẳng có lời thổ lộ ám muội nào, chỉ vỏn vẹn một câu: "Chúng ta có chung mục tiêu."

Phó Yến Dung chăm chú nhìn tấm card một lúc, ánh mắt trở nên đầy hứng thú, nhẹ nhàng hạ mi xuống.

Trong nguyên tác, Trình Diễm bị Tô Đường đùa giỡn chẳng khác gì một con chó. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, ai mới là kẻ ngốc thật sự… đã rõ ràng quá rồi.

Việc Trình Diễm làm vậy khiến trên làn đạn xuất hiện không ít dấu chấm hỏi. Tuy nhiên, fan của Tô Đường vẫn kiên quyết cho rằng tấm card ghi "Chung mục tiêu" kia là viết cho Tô Đường, dù sao hai người là đồng đội, cùng chí hướng cũng là chuyện bình thường.

Trong mắt nhiều người, Trình Diễm chẳng qua vì ghen tuông nên mới đưa tấm card đó đi như một hành động cùng đường, muốn chặn họng Tô Đường một phen. Tuy cách suy đoán này nghe có vẻ tự mình đa tình, nhưng vì mối quan hệ giữa Trình Diễm và Tô Đường vốn dĩ không sâu nên cũng không ai phản bác.

Như vậy, người duy nhất chưa đưa card chính là Phó Yến Dung. Ngay cả MC cũng tò mò, mỉm cười hỏi: "Không biết thầy Phó sẽ tặng tấm card của mình cho ai trong số những người khiến tim thầy rung động đây?"

Phó Yến Dung cong đuôi mắt, đuôi mắt hơi nhướng lên theo động tác nheo mắt đầy nhàn nhã. Ngón tay thon dài kẹp lấy tấm card màu bạc bên cạnh, trông như vô tình mà xoay một vòng. Hầu kết ai kia khẽ động kéo dài âm cuối, để giọng nói trầm thấp tràn ra từ môi, cố tình nhắc lại câu hỏi: "Đúng vậy… đưa cho ai đây nhỉ?"

Làn đạn nhanh chóng bị đẩy l*n đ*nh điểm. Dù biết người đàn ông không nhìn thấy, mọi người vẫn nhao nhao cầu mong Phó Yến Dung đừng úp mở nữa. Ngay cả MC cũng bắt đầu vì hiệu quả chương trình mà lần lượt đọc tên từng người để suy đoán.

Nhưng mặc cho MC đọc hết một lượt tên các khách mời, Phó Yến Dung vẫn không có chút phản ứng nào. Ngược lại, anh chỉ nhẹ nâng ngón trỏ, khiến tấm card mềm mại bật nhẹ vào lòng bàn tay.

Mãi đến lúc sau, người đàn ông mới chậm rãi ngước mắt lên, khẽ cười hỏi: "Sao tôi nhớ là… hình như chúng ta vẫn còn một vị khách mời bí ẩn chưa lên sân khấu thì phải?"

Thông thường, khách mời bí ẩn sẽ không xuất hiện cùng lúc với các khách mời khác mà sẽ có mặt tại biệt thự. Theo thông lệ, khách mời bí ẩn do tổ tiết mục sắp xếp sẽ không tham gia phần tặng card ban đầu.

Nhưng nay Phó Yến Dung đã hỏi vậy, MC chỉ đành tùy cơ ứng biến, cười đỡ lời: "Xem ra anh Phó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến tham gia chương trình! Chưa đến biệt thự đã quan tâm tới khách mời bí ẩn rồi. Vậy thì mọi người cùng đoán thử nhé! Gợi ý đầu tiên có liên quan đến căn biệt thự trước mặt!"

Các khách mời đồng loạt "Oa!" lên một tiếng rồi bắt đầu khoa trương chọc cười lẫn nhau, nói tổ tiết mục lần này đúng là chuyên mời sếp sòng rồi, bắt đầu đoán từ bảng xếp hạng tổng tài sản trong nước.

Ngay lúc đó, Tô Đường vẫn đứng nguyên tại chỗ, vừa tức giận trong lòng vì chuyện Phó Yến Dung và Trình Diễm khiến mình mất mặt, vừa nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị lớn tiếng nói ra đáp án mà bản thân đã sớm biết.

"A! Tôi đoán được rồi, có phải là Lâm…"

"Không phải là ông chủ của chúng ta sao?!"

Tô Đường lại bị ngắt lời lần nữa.

Giọng nói đầy kinh ngạc của Thẩm Nguyên vang lên bên cạnh lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn về phía màn hình. Cô vốn xinh đẹp hoạt bát, lúc này trong mắt lại ánh lên vẻ sợ hãi như thể vừa nhận ra điều gì đó khủng khiếp, mang theo cả cảm giác "sống không còn gì luyến tiếc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!