Chương 43: (Vô Đề)

Phó Yến Dung rút tấm thẻ kẹp giữa sổ, lật qua xem rồi khẽ cười. Anh còn chưa kịp nói gì thì Tô Đường từ hàng ghế đầu bên phải đã rất tự nhiên vẫy tay gọi lớn: "Anh Phó ơi, em ở đây!"

Xe buýt chia thành hai dãy ghế: một bên là hai chỗ ngồi, bên còn lại là ba. Lúc Tô Đường cất tiếng gọi, Trình Diễm ngồi cạnh cậu ta đang tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại liếc mắt nhìn, ánh mắt lạnh nhạt mà mơ hồ mang theo chút không vui. Lúc đối diện ánh nhìn của Phó Yến Dung, vẻ khó đoán dần hiện lên nơi đáy mắt.

Phó Yến Dung từng xem qua tư liệu của Trình Diễm, thật ra đối phương còn nhỏ tuổi hơn Tô Đường một chút. Chỉ là nước da trắng bệch, đôi mắt thuần sắc lạnh lẽo cùng những đường nét sắc sảo khiến cậu ta trông có vẻ trưởng thành và khó gần hơn hẳn, dù thế nào cũng ưa nhìn và cuốn hút hơn cái kiểu giả ngây thơ khờ khạo của Tô Đường.

Thấy Phó Yến Dung không có phản ứng gì, Trình Diễm hơi nhướng mày, khẽ lắc đầu.

"Anh Tô à, trước đây ngày nào anh cũng quay phim chung với thầy Phó rồi, giờ nên nhường người ta lại cho đám fanboy fangirl tụi em chút chứ ——"

Ngồi ở hàng ghế đôi bên trái, nữ khách mời Thẩm Nguyên hiển nhiên đã thấy rõ sự bài xích trong ánh mắt Trình Diễm, nhanh chóng nắm bắt thời cơ, tươi cười mở miệng.

Thẩm Nguyên cũng xuất thân từ show tuyển chọn sống còn, vừa ra mắt đã được Đông Ngọc ký hợp đồng, tuy hiện giờ còn là tân binh nhưng tiềm năng không thể xem thường. Việc gọi Tô Đường là "anh Tô" cũng hoàn toàn hợp lý.

Nụ cười của cô tươi tắn, ánh mắt lại đặt thẳng lên người Tô Đường, làm động tác xin xỏ đáng yêu như thể đang nũng nịu. Nhưng trong lòng thì đã âm thầm trợn trắng mắt.

Dù sao thì ngay từ lúc lên xe, Tô Đường đã bám lấy Trình Diễm gây rối không dứt: khi thì bảo không mang nước muốn xin Trình Diễm uống nhờ, khi thì cố ý hỏi mẫu hình lý tưởng, chỉ thiếu nước viết hẳn dòng "Không sai không sai, tụi này yêu nhau đến chết đi sống lại, người ta muốn bán thân cho cậu ấy lắm luôn rồi" lên mặt.

Ai đến đây mà chẳng vì tìm cơ hội nổi tiếng? Tô Đường làm vậy cũng không có gì quá đáng, nhưng nếu vừa mới xuất hiện đã đòi buộc chặt bản thân với hai nhân vật có độ hot cao nhất, không để người khác có chút đất diễn thì đừng trách bị người ta ra tay phản kích.

Quả nhiên, vừa nghe Thẩm Nguyên mở miệng, mấy khách mời còn lại cũng rục rịch hùa theo, lời qua tiếng lại rất ăn ý tạo nên một bầu không khí xem chừng có vẻ sôi nổi hài hòa, nhưng những lời được thốt ra lại chẳng để Tô Đường có đường lui.

— Vãi thật… Con nhỏ này đúng là tâm cơ hết phần thiên hạ, sao cứ nhất định phải tranh người với Đường Đường nhà tôi thế?

— Đường Đường lại bị nhắm tới vì quá được yêu thích sao, khổ thân con tôi ghê…

— Trình Diễm ghen rồi nhỉ? Phó Yến Dung trông cũng muốn ngồi cạnh Đường Đường nhà này lắm đó nha, a a a, phê quá đi mất, bảo bối đúng là vạn người mê!

Thật ra Thẩm Nguyên chỉ mới nói đúng một câu, thế nhưng trong nháy mắt, làn đạn đã ào ào kéo đến, tập trung "thổi bay" những âm thanh không hoà hợp trước đó. Tuy cô chỉ là tân binh, lượng fan chưa nhiều, nhưng việc thẳng thắn phản đòn như vậy lại vô tình k*ch th*ch không ít người qua đường đứng về phía ngược lại.

— Đừng cố bẻ lái sang chê Thẩm Nguyên nữa được không? Dù sao người ta cũng là một cô gái xinh đẹp thật sự, chứ Tô Đường là thứ gì vậy?

— Ờm, ai nhìn ra được là Phó Yến Dung vui mừng thế? Rõ ràng ảnh chẳng có phản ứng gì cả. Cuối cùng thì ai mới là người vừa lên xe đã hét lớn "em ở đây" vậy? Làm vậy mà không thấy quê à? Xin hỏi luôn đó.

Trên xe không có ghế đơn, Phó Yến Dung bắt buộc phải ngồi chung với khách mời. Sau khi bị bình luận như vậy vài câu, Tô Đường lập tức chớp đôi mắt to, nhìn Phó Yến Dung bằng dáng vẻ cực kỳ vô tội, nhỏ giọng nói: "Em không nghĩ nhiều đến vậy… Em chỉ là háo hức muốn gặp anh Phó thôi, mọi người… sẽ không giận em chứ?"

— Đậm vị trà xanh hàng thải, không nuốt nổi.

— Cứ diễn tiếp đi, nhất định phải dùng cái giọng eo éo đó để nói chuyện à?

— Công chúa Đường Đường nhà tụi này là đường nguyên chất bản gốc đấy, đừng cố bôi đen nữa được không?

— Ủa? Tô Đường không phải con trai hả? Đi Thái nào sao không ai hay vậy? Dũng cảm ghê á. Tôi bình thường không theo dõi giới giải trí lắm, mà chuyện này thiệt hay giả vậy?

— Xin chị Tốc Nằm đừng cười nữa… Cứ cười kiểu mấy tiểu nữ hiệp phim giang hồ ấy, buồn cười muốn xỉu.

Tô Đường hình như không nhận ra cách nói chuyện của mình mang đầy vị trà xanh, cũng chẳng ý thức được phản ứng dư luận hiện tại đã khác trước. Cậu chỉ thấy Phó Yến Dung cong mắt mỉm cười với mình, dịu dàng nói: "Vậy lần sau nhớ nghĩ kỹ hơn là được rồi."

Sau câu đó, Phó Yến Dung tùy ý ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyên.

Biểu cảm trên mặt Tô Đường trong chớp mắt cứng lại, bị máy quay ghi trọn không sót. Nhưng phản ứng của cậu cũng khá nhanh, lập tức làm bộ ngượng ngùng rồi nép vào sau vai Trình Diễm. Ai ngờ Trình Diễm chẳng thèm nhìn đến, chỉ tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Kết quả là Tô Đường chỉ có thể duy trì tư thế gượng gạo áp sát vào người Trình Diễm, tư thế cứng đờ giống như ngủ bị vẹo cổ, nhìn vừa kỳ cục vừa buồn cười.

Cậu ta len lén liếc sang phía Thẩm Nguyên, chỉ thấy đối phương đang trò chuyện với Phó Yến Dung vô cùng tự nhiên, còn khoe rằng mình đã xem hết tất cả phim anh đóng.

"Cảm ơn." Phó Yến Dung chỉ đơn giản nói hai chữ, sau đó lễ phép hỏi:  "Có thể cho tôi mượn cây bút bên cạnh một chút được không?"

Thẩm Nguyên lập tức đưa cây bút của tổ chương trình đến tay anh, không tiếp tục gợi thêm chủ đề nào quá táo bạo nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!