Chương 4: (Vô Đề)

Câu nói ấy rơi vào không khí như những tia lửa vụn, nhỏ bé nhưng dễ dàng thổi bùng ngọn lửa âm ỉ giấu kín trong căn phòng.

Mặc kệ ánh sáng lờ mờ yếu ớt, Phó Yến Dung vẫn nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe run rẩy của Tống Lâm Du cùng đôi môi bất giác hé mở.

Hắn chỉ thất thần một lúc, sau đó như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe mà buột miệng lặp lại câu hỏi của Phó Yến Dung. "…Cầu xin anh…"

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống gương mặt ấy, muốn thấy được sự xấu hổ, phẫn nộ, hay thậm chí là oán hận hiện lên trong ánh mắt Tống Lâm Du. Thế nhưng dưới ánh trăng nhợt nhạt mờ ảo, thứ duy nhất anh nhìn thấy chỉ là ánh sáng lấp lánh như mảnh thủy tinh vỡ loang loáng nước phủ trên mặt đối phương, chói mắt đến đau lòng.

Cảm giác ẩm ướt như bọt khí champagne lặng lẽ nổi lên khắp nơi. Tống Lâm Du vươn bàn tay gầy gò lộ rõ gân xanh ẩn hiện dưới làn da, lúc này còn vương lại chút dịu dàng sau khi thấm ướt.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết rõ phải làm gì khi muốn cầu xin Phó Yến Dung.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hòa cùng sắc đêm biến căn phòng thành một khoảng xanh lam lạnh lẽo. Tống Lâm Du giữ thẳng lưng, hai chân hơi tách ra quỳ gối trên nền gỗ. Bộ vest đắt tiền ôm sát vòng eo một cách hoàn hảo, còn chiếc cà vạt nhăn nhúm trước ngực thì đang được Phó Yến Dung từ tốn siết lại.

Thắt chặt, nghẹt thở, xâm chiếm, nhấn chìm, bao phủ…

Nhưng ngay cả trong tình cảnh đó, Tống Lâm Du vẫn không quên lấy lòng người kia để đạt được điều mình mong muốn. Đến khi phần sâu nhất trong cuống lưỡi bị lấp đầy, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, vươn tay nắm chặt cổ tay Phó Yến Dung.

Trước đây, Tống Lâm Du hiếm khi quỳ trước mặt anh trong bộ vest chỉn chu như vậy. Phó Yến Dung vốn chẳng phải người rộng lượng, lúc này dĩ nhiên cũng bị khơi dậy h*m m**n tăm tối tận cùng trong xương tủy.

Anh khom lưng, đè thấp hơn một chút, rồi thản nhiên rút từ túi áo vest của Tống Lâm Du ra một hộp thuốc lá mảnh.

Phó Yến Dung luôn có trách nhiệm với công việc của mình. Là người của công chúng, anh chưa từng hút thuốc ở bất kỳ nơi công cộng nào. Nhưng vào thời điểm thế này, con người ta nên biết tận hưởng một chút nicotine, hoặc nhiều hơn thế nữa.

Anh tháo sợi dây buộc tóc màu đen phía sau gáy, mái tóc mềm mại buông xuống cổ. Phó Yến Dung cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, ngửa đầu, thản nhiên châm thuốc. Đốm lửa đỏ nơi đầu thuốc lập lòe giữa những đốt ngón tay cong cong khiến vẻ mặt ai kia trở nên mơ hồ, giống hệt một khung hình cũ trong tấm ảnh bạc màu.

Tống Lâm Du cũng bị vây trong làn khói thuốc mờ mịt ấy, trông như đã hoàn toàn ngấm nước. Hàng mi dày dính lại thành chùm, che khuất đôi mắt ươn ướt, bộ dạng lúng túng thảm thương.

Phó Yến Dung lơ đãng vuốt nhẹ một bên mặt đang ngẩng lên của đối phương, dùng tông giọng dịu dàng như đang ân ái mà nói: "Vẫn chưa đủ, tiếp tục đi."

Tống Lâm Du khẽ phát ra một tiếng nức nghẹn rất nhỏ, nghe mà thương xót. Cùng lúc thanh âm ấy tuôn ra, sợi dây trong đầu hắn như bị kéo đứt hoàn toàn. Bản năng lẫn kinh nghiệm đều mách bảo hắn rằng đây là thời điểm thích hợp để làm nũng với Phó Yến Dung. 

Nhưng khi nghiêng người tới gần đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, điều hắn nhận lại chỉ là một lời chất vấn lạnh băng đầy hàm ý.

"Với ai cũng như thế này à, Tống Lâm Du?"

Cổ họng ai kia vẫn còn vương cảm giác nghẹn ngào như bị lấp kín, hàng mi dài ướt đẫm khẽ rủ. Khóe mắt hoe đỏ như mảnh giấy mỏng bị ngâm trong nước. Trước đây, Phó Yến Dung cũng từng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với hắn. Hoặc ra lệnh, hoặc yêu cầu, đôi khi sẽ là những lời tán tỉnh ám muội chẳng hề quá đà nhưng vẫn đầy cám dỗ.

Thế nhưng, Tống Lâm Du chưa từng có khoảnh khắc nào tỉnh táo đến vậy như lúc này. Hắn muốn phủ nhận, muốn cãi rằng không phải, không thể nào, làm sao có thể chứ, chỉ có thể là anh mà thôi…

Nhưng khi lời định bật ra khỏi môi, lý trí lại như cơn gió lạnh lướt qua, gián tiếp nhắc nhở rằng hiện tại đã chẳng còn giống ngày xưa nữa. Tổng giám đốc Tống mấp máy môi, cổ họng đặc quánh đến mức chẳng thốt nổi thanh âm nào, trong đầu loạn thành một cục. 

Bây giờ… vẫn chưa thể…

Đối diện với một câu hỏi không thể trả lời, Tống Lâm Du chẳng biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành theo bản năng khẽ rướn người tiến lại gần hơn một chút. Đầu hơi nghiêng sang một bên giống hệt dáng vẻ khi làm nũng trước đây, cố gắng che giấu qua loa cho xong.

Cảnh tượng tái ngộ với người yêu cũ vốn là như vậy. Những cử chỉ thân mật giữa đôi bên đều có thể tái hiện một cách dễ dàng, nhưng lại giống chiếc bánh quy viền vàng dính một lớp đường ướt vừa ngọt lịm vừa dễ vỡ.

Thứ cảm xúc mơ hồ chẳng thể nắm trong mắt Phó Yến Dung bắt dần tan biến. Người đàn ông từ từ cụp mắt. Dẫu nhiệt độ đêm nay không ngừng dâng cao, anh vẫn lạnh nhạt, xa cách như như nắm tuyết đặc sệt trong tay, như ngọn núi mãi chẳng thể chinh phục. 

Ai kia dụi tắt điếu thuốc. Đầu ngón tay xoay nhẹ đám tro mang theo chút thờ ơ. Anh cúi người, hơi giữ cằm Tống Lâm Du bằng một lực đạo không mạnh nhưng tuyệt đối không cho phép từ chối, chăm chú quan sát khuôn mặt hãy còn vương nét xúc động kia.

Nhưng cũng chỉ là tác dụng  phụ do bị thuốc nuốt chửng lý trí mà thôi. 

Phó Yến Dung buông ra, đầu ngón tay lướt dọc theo cà vạt của Tống Lâm Du, ung dung nắm lấy rồi bất ngờ giật mạnh. Tiếng vải ma sát vang lên giữa không gian yên tĩnh, vừa chói tai vừa ái muội.

Tổng giám đốc Tống bị kéo nghiêng về phía trước, đầu gối trượt trên sàn gỗ phát ra âm thanh trầm đục, cổ họng khẽ bật một tiếng r*n r* thấp hèn. Thế nhưng, hắn chẳng hề phản kháng, thậm chí nơi đáy mắt còn mang theo chút ngoan ngoãn.

Cơ thể vì phản ứng sinh lý mà không ngừng run rẩy, khó giữ nổi thăng bằng. Phó Yến Dung như thể không hài lòng với dáng vẻ rệu rã này của đối phương. Anh từ tốn cúi mắt, nhìn người đang gắng gượng quỳ vững rồi bất ngờ vung tay đánh một cái. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!