Lúc Tô Đường nói chuyện, cậu ta đang xem phần chiến lược mà hệ thống vạn nhân mê cung cấp riêng cho mình.
Trên đó viết rằng: muốn chiếm được trái tim của Tống Lâm Du, ký chủ cần lấy danh nghĩa "mạnh miệng mềm lòng" mà chủ động đưa đối phương đến những nơi trước kia chưa từng đến. Tiếp theo nhân cơ hội thắp sáng cuộc sống tăm tối của hắn, biến mình thành mặt trời nhỏ kiêu ngạo trong lòng đối tượng công lược.
Tô Đường quyết định bắt tay vào thực hiện kế hoạch này.
Ai kia khoanh tay đứng nhìn. Đám tùy tùng ngoan ngoãn lập tức hiểu ý, chắn ngang lối đi của Tống Lâm Du. Ai kia ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Bạn Tống ơi, đừng vội đi mà."
"Hôm nay cậu làm bẩn vở của tôi rồi đó." Tô Đường cố gắng nhập vai kiểu nhân thiết "ngoài miệng chán ghét nhưng trong lòng lại âm thầm yêu thích", kiêu căng ra lệnh bằng giọng điệu làm bộ trịch thượng: "Đi theo tôi mua cuốn khác. Đương nhiên, nếu nghe lời thì tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Yết hầu Tống Lâm Du khẽ động, hiếm khi chủ động nói chuyện với Tô Đường, giọng khàn đặc đến mức gần như không thành tiếng: "Không được… Hôm nay tôi thật sự có việc gấp, mẹ tôi–"
"7 giờ mới bắt đầu họp phụ huynh, cậu gấp cái gì?" Tô Đường mất kiên nhẫn phẩy tay, ra hiệu cho đám người kia áp giải Tống Lâm Du đi. Đúng lúc ấy, đối phương bất ngờ phản đòn, bẻ tay khống chế hai tên, khuỷu tay đồng thời tung một cú hất tung vòng vây rồi quay người vượt qua lan can, nhảy thẳng xuống lầu.
Tô Đường trợn tròn mắt.
Ở thế giới này, cậu ta là "hoàng đế" chính hiệu, mà thứ tối kỵ nhất chính là bị người khác chống đối. Tức khắc, Tô Đường chẳng buồn nghĩ gì nữa, mặc kệ hệ thống vạn nhân mê ra sức can ngăn mà giơ tay vung một phát tiêu hết điểm tích lũy để ép toàn bộ những người ở gần mình bị điều khiển, khiến cả trường học đổ xô đuổi theo Tống Lâm Du, dù phải bắt trói cũng phải kéo đối phương về bằng được.
…
Hai tiếng sau, ở bụi cây phía sau khu giảng dạy.
Tống Lâm Du co người trốn sau thùng điện áp, mồ hôi trên trán rịn vào cổ áo. Vết trầy da rát buốt. Thiếu niên ép mình nín thở lắng nghe tiếng bước chân hỗn loạn xa dần, mãi cho đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất mới dám rút chiếc điện thoại đã tắt âm, màn hình còn bị bể một góc ra.
Cuộc gọi nhỡ của Tống Lệnh Nghi lặng lẽ hiện bên trên. Cậu vội vàng gọi lại rồi trèo men theo tường về phía nhà, nhưng trên đường đi vẫn chỉ nghe toàn những hồi chuông báo bận.
Cùng lúc đó, Tô Đường vẫn đang mất kiên nhẫn lùng sục tìm người. Ban đầu, cậu ta chỉ định tìm Tống Lâm Du để rút ngắn khoảng cách, khống chế và kéo đối phương đi cùng mình ra ngoài. Thế nhưng đảo mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tống Lâm Du đâu cả.
Theo lời những người khác kể lại, Tống Lâm Du hẳn đã ăn đến năm sáu cú đấm, vậy mà vẫn có thể thoát thân, đúng là loại cứng đầu khiến người ta phát bực.
Tô Đường đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trở lại, huống chi buổi họp phụ huynh buổi tối sắp bắt đầu, các thầy cô ăn cơm xong cũng lần lượt quay về trường. Dù có đủ điểm tích lũy đi chăng nữa cũng chẳng cần phải làm ầm ĩ tới mức này.
Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng ai kia đành nghiến răng nghiến lợi thả Tống Lâm Du đi, trong lòng còn thề rằng ngày mai nhất định phải công lược cho bằng được.
…
Tống Lâm Du thở hồng hộc chạy đến cổng khu dân cư, vừa đến nơi liền khựng lại, hai tay theo bản năng chống lên đầu gối, trong cổ họng lập tức dâng lên vị tanh nồng giống như máu rỉ. Cậu gọi lại số trước đó nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy. Chẳng rõ tại sao nhưng trong lòng Tống Lâm Du cứ mãi dâng lên cảm giác bất an mơ hồ như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Và cảm giác ấy lập tức trở thành hiện thực khi cậu nhìn thấy chiếc xe cứu thương.
Đèn cảnh báo đỏ lam chớp tắt liên tục, phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai. Nhân viên y tế khiêng cáng từ hành lang đi ra, dưới tấm vải trắng lộ ra một cánh tay gầy guộc tái nhợt, phập phồng theo từng bước chân như một cành bèo không rễ trôi dạt giữa dòng.
"Người bệnh có tiền sử tim mạch. Cơn đau tim phát tác cấp tính, không kịp uống thuốc," Bác sĩ trả lời thiếu niên vừa chạy tới đặt câu hỏi theo quy trình, đôi mắt sau khẩu trang không mang theo chút cảm xúc nào, "Cậu là người thân của bệnh nhân?"
Trong đầu Tống Lâm Du trống rỗng, chẳng nghe rõ đối phương đang nói gì, chỉ thấy giọng mình vang lên rõ ràng một cách khác thường: "Tôi… có thể… nhìn bà ấy một chút được không?"
"Cậu là gì của bệnh nhân? Người nhà ở bên kia, cậu qua đó hỏi đi."
Tống Lâm Du nhìn theo hướng tay chỉ, phát hiện một người đàn ông mình chưa từng gặp bao giờ đang đứng bên cạnh xe cứu thương.
Đối phương khoác áo khoác xa xỉ trên vai, đứng giữa đám trợ lý và vệ sĩ mặc vest chỉnh tề, khuôn mặt nhìn qua có vẻ hòa nhã nhưng lại chứa đầy tiếc nuối lẫn thương xót.
Bên cạnh là một viên cảnh sát đang cầm sổ ghi chép, tường thuật lại nguyên nhân và hoàn cảnh tử vong của bệnh nhân, sau đó xác nhận lại với người đàn ông ấy: "Tống tiên sinh, khi ngài mở cửa thì bà Tống đã ngưng thở, vệ sĩ và trợ lý đều có thể làm chứng việc này, đúng chứ?"
"Phải." Người đàn ông cụp mắt, giọng nghẹn lại như đang cố nén cơn đau kịch liệt: "Cô ấy là đứa em gái tôi yêu thương nhất từ nhỏ… Dù không có quan hệ huyết thống, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này… Đáng lẽ tôi nên đến sớm hơn, lẽ ra phải quan tâm nó nhiều hơn."
Cảnh sát vỗ nhẹ vai ông ta, thấp giọng an ủi: "Tống tiên sinh, xin hãy nén đau buồn. Chúng tôi đều hiểu công việc của ngài bận rộn, nhưng dù bận đến mấy cũng nên chú ý đến người thân…"
Ông ta chính là Tống Vấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!