Chương 38: (Vô Đề)

Khi Nhậm Hạo Nhiên đến đón Tống Lâm Du, chân trời đã bắt đầu le lói một chút ánh sáng yếu ớt tựa như vệt thủy ngân mờ nhòe giữa ranh giới lờ mờ của đêm và ngày.

Vừa mở cửa xe, luồng khí lạnh buổi sớm lập tức tạt thẳng vào mặt. Tống Lâm Du đứng dưới đường chân trời xanh nhạt, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, như thể sắp hoà lẫn vào ánh sáng yếu ớt ấy. Thế nhưng sắc mặt cậu lại không hề tỏ ra gấp gáp, ngược lại bình tĩnh một cách lạ thường. Dù đã đứng chờ trong khí lạnh ẩm ướt suốt một thời gian, ai kia cũng không hề tỏ ra chút oán hận nào.

Tống Lâm Du ngồi vào xe, khoảng cách giữa bản thân và Nhậm Hạo Nhiên vốn không xa, vậy mà người ngồi bên kia cũng suýt nữa bị hơi lạnh từ người bên cạnh làm cho rùng mình. Nhậm Hạo Nhiên vội vàng đưa tay vặn tăng điều hoà thêm hai độ, rồi theo thói quen hỏi: "Về khách sạn à?"

Tống Lâm Du không trả lời, chỉ thản nhiên đọc ra một dãy địa chỉ. Nhậm Hạo Nhiên làm theo, nhập địa chỉ vào bản đồ, nhưng lúc định nhấn xác nhận lại khựng tay lại. Địa điểm hiển thị là một khu dân cư cũ kỹ ở phía tây thành phố, nơi mà Tống Lâm Du từng sống cùng mẹ hồi cấp ba.

Khu tập thể lụp xụp đó vốn đã bị lên kế hoạch dỡ bỏ từ lâu, người thuê cũng đã lần lượt dọn đi hết, vậy mà Tống Lâm Du lại mua lại đống nhà nát đó, để nó lay lắt tồn tại cho đến bây giờ.

Chỉ là, từ trước đến nay, cậu chưa từng quay lại.

Nhậm Hạo Nhiên liếc nhìn sang ghế phụ, người ngồi bên vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại, bộ dáng nhàn nhạt như gió thoảng mây bay, trông chẳng có gì bất thường. Y nuốt lại nghi vấn, thành thật đóng vai tài xế.

Suốt quãng đường, hai người không nói thêm câu nào. Khi xe rẽ vào khu dân cư cũ, mặt đường vì lâu không được sửa chữa nên bụi bặm mù mịt. Dù đã kéo kín cửa sổ, Nhậm Hạo Nhiên vẫn bị sặc đến mức ho khan vài tiếng.

Y nhìn về phía hành lang đen thẫm phía trước, phát hiện lớp sơn tường bong tróc loang lổ, chỉ cần có tiếng động là từng mảng vôi lại lạo xạo rơi xuống.

"Sếp này," Nhậm Hạo Nhiên không nhịn được hỏi, "Cậu chắc nơi này vẫn còn điện nước chứ? Thật sự còn ở được hả?"

"Còn." Tống Lâm Du đáp, đeo ba lô rồi đi thẳng vào lối cầu thang.

Đúng lúc đó, điện thoại của Nhậm Hạo Nhiên bỗng rung lên liên tục. Y luống cuống mở ra xem, lập tức bị choáng ngợp bởi hơn hai mươi email chưa đọc vừa mới được gửi tới. Tất cả đều là yêu cầu kiểm tra lại sổ sách tài chính do Tống Lâm Du đích thân gửi.

"Sếp ơi… chuyện này là sao? Cậu muốn bọn tôi làm luôn báo cáo tài chính cuối năm ngay từ mấy tháng trước à?" Nhậm Hạo Nhiên lật xem những bản danh sách dày đặc số liệu, lông mày ngày càng nhíu chặt.

Phần lớn số liệu trong đó đều là những khoản không thể để người ngoài hoặc cơ quan chức năng nhìn thấy, bản thân nội bộ từ trước đến nay cũng đã vô cùng rối rắm. Vậy mà đúng vào thời điểm then chốt này, Tống Lâm Du lại đột ngột yêu cầu kiểm tra toàn bộ nguồn tài chính, làm rõ từng khoản… Quả thật có chút bất thường.

Tiếng bước chân trầm ổn của Tống Lâm Du vang vọng nơi cầu thang sắt gỉ, âm thanh từ trên cao vọng xuống, va vào hành lang trống trải tạo nên một tiếng vang nhỏ:

"Cứ coi là như vậy đi," Giọng cậu bình thản, "Cố gắng làm xong nhanh nhất có thể."

Nhậm Hạo Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất lực gật đầu, đành phải tăng ca, đẩy nhanh tiến độ rồi mới quay về.

***

Cánh cửa sắt rỉ sét tỏa ra mùi tanh nồng của kim loại, tựa như mùi nước mưa và vết máu ngấm vào từng kẽ nứt theo năm tháng. Tống Lâm Du lấy chìa khóa từ trong túi ra, khi tra vào ổ khóa, có thể cảm nhận được lực cản khô kẹt do rỉ sét gây ra. Cậu phải vặn đến nửa vòng mới mở được, cảm giác quen thuộc chẳng khác nào những lần tan học về nhà trước kia.

Bên trong căn nhà hầu như không có gì thay đổi. Sàn gỗ cũ kỹ, mỗi bước đi lại phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ. Bức tường phòng khách vẫn còn gắn tấm gương dài màu xanh cobalt từng phổ biến một thời, phản chiếu mờ mịt thân hình gầy gò của thiếu niên dưới lớp bụi mờ phủ đầy mặt kính.

Bóng dáng mờ nhòe trong làn bụi ấy méo mó và lẫn vào hư ảo, tựa như ngăn cách với thực tại bởi một tầng thời không khác. Tống Lâm Du thậm chí có ảo giác, cảm thấy trong gương kia vẫn còn phản chiếu bóng dáng của một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ ấy luôn ngồi yên trên chiếc sofa gỗ lạnh lẽo, quấn tấm thảm lông bạc phếch, lặng lẽ đọc sách hoặc âm thầm rơi lệ. Bà như một nhành lan quý bị nhổ khỏi đất lành rồi c*m v** vùng đất cằn cỗi này, hoàn toàn không hợp với cảnh vật đổ nát xung quanh.

Ánh mắt bà nhìn Tống Lâm Du lúc nào cũng phức tạp. Ban đầu là lạnh lùng và đầy oán hận, nhưng dần dần thứ hận ấy lại tan thành một nỗi mỏi mệt dịu dàng. Bởi vì suốt bao đêm dài, giữa họ chỉ còn lại lẫn nhau. Bà hoàn toàn có thể rời đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại trong căn phòng cũ mà trước đây từng thề sẽ không bao giờ quay lại để cùng Tống Lâm Du sống nương tựa lẫn nhau.

Cũng bởi thế, Tống Lâm Du mãi mãi không quên được cái ngày bà rời đi.

Hôm đó là ngày kiểm tra định kỳ ở trường. Giáo viên chủ nhiệm bảo cả lớp dọn bàn ra, chia thành hai hàng. Tô Đường lập tức nhét hết cả chồng sách vở dày cộp của mình vào ngăn bàn Tống Lâm Du, rồi giả vờ nhăn nhó nói: "Ai da, hôm nay tay đau quá à, không biết có ai tình nguyện giúp mình dọn bàn không nhỉ?"

Bên cạnh có không ít người vây quanh định tranh cơ hội lấy lòng, nhưng rõ ràng Tô Đường chẳng ưng ai cả. Bởi vì điều cậu ta muốn nhất chính là nghe được câu nói kia, từ miệng một người nhất định.

Ai kia cố ý chờ thêm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được điều mình muốn, lập tức mất kiên nhẫn chủ động ra tay. Tô Đường gõ đầu bút lên mặt bàn của Tống Lâm Du, ngẩng đầu hỏi: "Này bạn cùng bàn, giúp tôi một tay nhé?"

Tống Lâm Du còn chưa kịp trả lời thì đám người bên cạnh Tô Đường đã lập tức vây lấy cậu. Một người trong đó thậm chí còn giật luôn quyển sách trong tay ai kia, giơ cao lên rồi nheo mắt lại, giọng đe dọa: "Đường Đường đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?"

Tống Lâm Du ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, một lúc sau im lặng đứng dậy, xắn tay áo đồng phục lên, cúi người dọn bàn giúp Tô Đường.

Chỉ là thể lực của cậu vốn không mạnh, mà Tô Đường thì chẳng buồn thu dọn mặt bàn trước, thành ra vừa mới khiêng ra ngoài hành lang thì đống sách vở lẫn bút viết trên đó đã rơi hết xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!