Chương 37: (Vô Đề)

Giọng Phó Yến Dung vừa dứt, hơi thở Tống Lâm Du bỗng khựng lại. Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung vô thức siết lại, nhưng chỉ nắm lấy một luồng lạnh buốt. Khoảnh khắc ấy, tất cả máu trong người như đông đặc lại, cảm giác giống hệt có ai đó dốc thẳng ly nước đá từ sống lưng đổ xuống, lạnh đến mức tê buốt từng chân răng.

Anh ấy… biết rồi sao?

Tống Lâm Du bắt đầu cấp tốc lục tìm trong đầu những sơ hở có thể để lộ, thậm chí vừa suy nghĩ vừa vạch ra đủ phương án đối phó.

Cậu vô thức căng thẳng lưng, thần sắc mềm mại còn sót trên khuôn mặt cũng rút đi như thủy triều trog lúc bản thân chưa kịp nhận ra. Sắc hồng trên môi nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại một màu tái nhợt.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, chỉ còn tiếng gió yếu ớt phát ra từ máy hút mùi trên bếp cùng âm thanh lưỡi dao trong tay Phó Yến Dung lướt qua mặt dĩa sứ. Tiếng va chạm giữa lưỡi dao kim loại và sứ trắng không chói tai nhưng lại vang lên từng nhịp chậm rãi, rõ ràng như cố tình kéo dài tiết tấu khiến Tống Lâm Du không khỏi chột dạ. Lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Tiếng rắc giòn tan của yến mạch bị nghiền vụn vang lên, phá vỡ im lặng.

Phó Yến Dung đẩy đĩa ra, cầm muỗng nghiền nát cả tô yến mạch, có chút trẻ con mà nhấn chúng chìm vào lớp sữa chua trắng ngà. Người đàn ông không buồn ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đẩy chén gỗ về phía Tống Lâm Du, giọng nhàn nhạt: "Đừng ngẩn người nữa, ăn trước đi."

Cảm giác căng thẳng trong lòng Tống Lâm Du như được gỡ bỏ đôi chút. Hơi thở ngắn ngủi và gấp gáp nhanh chóng bị cậu che giấu. Ngón tay siết lấy muỗng bất an cuộn lại. Ai kia vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đắn đo một hồi rồi dè dặt mở miệng: "Em không đói… Anh ơi, anh đang giận đúng không? Vậy em ở lại, lát nữa anh muốn làm gì, em sẽ cùng anh…"

"Không đói à?" Phó Yến Dung ngẩng mắt nhìn đối phương, nét mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ cong môi cười rồi đứng dậy kéo ghế ra.

Người đàn ông luôn có thể nở một nụ cười mang theo nhiều tầng ý vị khác nhau, không rõ là bởi đôi mắt trời sinh đã thấm đượm tình cảm hay do diễn xuất quá khéo. Nhưng nói tóm lại, từ ánh mắt và nụ cười đó, Tống Lâm Du lại đọc ra một cảm giác thân mật xen lẫn trêu chọc khiến cho vẻ xa cách lạnh lùng lúc trước bỗng như ảo giác.

Thấy động tác của Phó Yến Dung, Tống Lâm Du hoảng loạn xoay người, đúng lúc tránh đường để người đàn ông đi ngang qua bên cạnh mình. Sau động tác đó, đôi bên gần nhau đến mức có thể bỏ qua mọi khoảng cách.

Phó Yến Dung dừng bước, tiện đà vươn hai ngón tay chạm vào cổ áo đang rộng mở của Tống Lâm Du, chậm rãi kéo lại rồi cài kín. Ánh mắt anh lướt xuống từ xương quai xanh trắng xanh lộ ra dấu hôn, dừng lại chốc lát rồi nhàn nhạt nhướng mày, cười trêu: "Nếu không đói bụng thì lén lút ăn gì no rồi? t*nh d*ch từ đêm qua à?"

"……"

Bụp một tiếng, mặt Tống Lâm Du lập tức đỏ bừng như bị thiêu cháy, toàn bộ kế hoạch trong đầu vừa rồi trong phút chốc đã bay biến sạch.

Câu nói đó của Phó Yến Dung thực sự khiến cậu không thể không nhớ lại hôm qua mình đã dụi đầu vào ngực đối phương nũng nịu đòi thêm như thế nào. Kết quả cuối cùng bị dày vò tới mức không cất nổi nên lời, chỉ có thể chấp nhận chịu trận, cầu xin tha thứ.

Trớ trêu thay, Phó Yến Dung còn hỏi rất tự nhiên, nói xong liền buông tay, vòng qua người cậu đi tới bên sofa, cầm lấy chìa khóa xe mà hôm qua mình tiện tay ném trên bàn trà.

"Ăn xong rồi hẵng đi. Về sớm một chút." Phó Yến Dung nói.

Điện thoại của Tống Lâm Du lại vang lên lần nữa, là một dãy số lạ nhưng lại kiên trì không chịu dừng, rõ ràng là đang thúc giục. Điều đó có nghĩa là mọi chuyện đã cấp bách tới mức cần cậu lập tức ra mặt xử lý.

Nhưng cậu vẫn không động đậy.

Do dự một chút, Tống Lâm Du dứt khoát cúp máy. Khi ấy, Phó Yến Dung đã đi vào phòng thay đồ cuối hành lang, còn thiếu niên cũng không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo. Chẳng rõ vì sao, Tống Lâm Du chỉ thấy mình nên nói gì đó với Phó Yến Dung. Nhưng khi thật sự đứng trước mặt anh, cậu lại phát hiện mình không sao giải thích được.

Chẳng lẽ phải nói em đã lừa anh suốt bây lâu nay ư?

Hay là nói thật ra em đang nghĩ cách kéo chú của anh xuống khỏi vị trí đó, hơn nữa còn mơ tưởng giành cổ phần trong tay anh?

Hoặc… Ban đầu em chỉ muốn lừa gạt anh, nhưng giờ thì em đã thật lòng thích anh rồi?

Nghe giống hệt mấy lời bao biện khi bị ép tới đường cùng, như thể đang dựng lên một câu chuyện dối trá để tìm lối thoát. Một khởi đầu không trong sáng đã tạo nên kết cục chẳng thể nói thành lời.

Tống Lâm Du há miệng th* d*c, đầu lưỡi chạm vào hàm trên rồi lại rơi xuống. Những lời vẫn xoay vòng trong lồng ngực giống như bọt biển nhỏ li ti, vừa chạm tới cổ họng đã âm thầm vỡ nát. Cuối cùng, điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là gọi tên đối phương, sau đó nói ra một câu này.

"Em không sao." Cậu nói, "Phó Yến Dung, anh sắp ra ngoài à? Cho em cùng theo được không?"

Phó Yến Dung đứng dưới bậc thang trong phòng thay đồ màu đen, cúi đầu chọn đồng hồ, mà mặt kính trong suốt của tủ trưng bày lại phản chiếu gương mặt của người đang đứng phía trên cầu thang.

Vẻ mặt cậu hoang mang, căng thẳng xen lẫn bất an.

Phó Yến Dung cụp mắt, ánh nhìn dừng lại rất lâu trên một chiếc Parmigiani Fleurier màu đen mà không hề nhúc nhích. Không rõ là anh đang suy nghĩ hôm nay có nên đeo chiếc đồng hồ này hay đang nhìn khuôn mặt mờ mờ ảo ảo kia của Tống Lâm Du qua lớp kính phản chiếu.

"Anh ơi…" Tống Lâm Du lại gọi khẽ một lần nữa, nhưng Phó Yến Dung vẫn không quay đầu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!