Note: Chương này lồng ghép giữa hiện tại và quá khứ nên sẽ có sự thay đổi trong đại từ nhân xưng của Tống Lâm Du giữa "cậu" trong quá khứ và "hắn" ở tương lai.
======
Quý Thừa phát hiện, Tống Lâm Du thật ra vẫn chưa đi.
Nói đúng hơn là… chưa từng rời khỏi bệnh viện.
Khi xuống lầu, y thấy Tống Lâm Du đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt tại khu vực dành riêng cho người hút thuốc ở tầng một được bệnh viện đặc biệt xây dựng. Hắn ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bức tường trắng toát phía trước, vẻ mặt trống rỗng châm một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng xanh mờ ảo nhẹ nhàng cuốn lấy bóng người ấy. Đầu ngón tay kẹp thuốc vẫn còn hằn vết đỏ nhạt chưa tan hết, chứng tỏ vừa hút không lâu. Nhưng cả người lại mang theo vẻ lạnh lẽo, rệu rã, đơn điệu đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một con người hoàn toàn khác so với khi đứng trước mặt Phó Yến Dung.
Hương nicotine đắng gắt nhè nhẹ lan ra khiến cơn nghiện thuốc trong Quý Thừa bị khơi lên ít nhiều. Y đi tới châm một điếu cho mình, thuận miệng hỏi: "Tôi nhớ cậu trước đây đâu có hút thuốc?"
Tống Lâm Du quay đầu nhìn người nọ, ánh mắt lạnh lùng, dường như không định trả lời. Nhưng một lúc sau, hắn vẫn mở miệng, bình thản nói: "Tôi hút từ lâu rồi."
…Thậm chí đã bắt đầu từ năm 16 tuổi.
***
Với Tống Lâm Du, hút thuốc trong những lúc riêng tư là một phần quan trọng để giải tỏa áp lực.
Cậu không phải một học sinh ngoan ngoãn, thật thà, lặng lẽ như trong mắt thầy cô hay Tô Đường. Thường thì khi bị Tô Đường sai vặt, ai kia sẽ tranh thủ trốn ở góc cầu thang tầng một, tựa vào mặt sau của thang bộ, rút một điếu thuốc ra hút rồi yên lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Nếu may mắn, Tống Lâm Du sẽ nghe thấy tiếng bước chân rộn ràng của những học sinh khác khi họ đi xuống cầu thang cùng với tiếng đối thoại rôm rả. CÒn có cả Tô Đường được vây quanh bởi một đám học sinh, lớn tiếng hỏi: "Tống Lâm Du đâu rồi?" bằng giọng điệu hách dịch quen thuộc. Cũng có cả tiếng các nữ sinh vừa đi vừa ríu rít nói chuyện, túm tụm bàn tán chuyện bát quái, nắm tay nhau cười đùa.
Thế giới của họ hoàn toàn khác với Tống Lâm Du. Họ không cần bận tâm đến những nỗi phiền muộn quá lớn. Thứ khiến họ bực bội nhiều nhất chẳng qua chỉ là việc thầy cô chiếm dụng tiết tự học buổi tối để giảng bài ôn thi hoặc đồ ăn ở căn tin lại quá dở. Thỉnh thoảng, trong mấy câu chuyện cụt lủn ấy còn xen lẫn chút băn khoăn ngọt ngào… chẳng hạn như:
"Ê, có phải hôm nay anh lớp Ba kia vừa hỏi cậu muốn kẹo dẻo không?"
"Nhưng mà tui thấy Tống Lâm Du lớp Sáu đẹp trai hơn đó chứ! Chỉ là cậu ấy chưa từng để ý ai hết, chỉ đi cùng Tô Đường thôi."
Rồi có người chuyển chủ đề:
"Nè, dạo này cậu có coi phim của Phó Yến Dung không?"
"Có chứ!" Một nữ sinh cười khúc khích. "Phó Yến Dung đẹp trai dã man, diễn xuất cũng đỉnh nữa, coi xong mà tui khóc luôn á…"
Tống Lâm Du ngồi nấp trong góc tường, ngón tay kẹp điếu thuốc dừng lại một chút, trong đầu lại khẽ lặp lại cái tên đó một lần nữa: Phó Yến Dung.
Cậu nhớ đến chiếc thẻ học sinh vẫn giữ lại đến giờ. Nhớ đến khoảng thời gian trước kia từng cố ý đi ngang qua ngôi trường của Phó Yến Dung, đứng bên làn đường chờ đèn đỏ để ngắm nhìn dáng vẻ của người đó từ xa.
Khi ấy, Phó Yến Dung vẫn chưa để tóc dài. Anh mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, vai đeo chiếc cặp màu đen, tay cầm điện thoại, được một đám người đang trò chuyện rôm rả vây quanh. Thỉnh thoảng, khi ai đó nhắc đến thứ khiến anh hứng thú, Phó Yến Dung sẽ hơi nghiêng đầu, nở nụ cười như trêu chọc rồi đáp lại vài câu đùa đùa giỡn giỡn mà Tống Lâm Du nghe không rõ, chỉ biết là cả đám lập tức cười ầm lên.
Bên kia đường, Tống Lâm Du đứng lặng, tay trái ôm cặp sách chứa đầy bài tập chưa làm cùng xấp tài liệu luyện đề dày cộm. Bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh đã bạc màu theo thời gian khiến cậu trông hết sức bình thường.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn Phó Yến Dung. Ba giây sau, đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người vội vã ào qua đường như một guồng máy vận hành theo quy luật cố định, giống hệt một bộ phim tài liệu đen trắng không có màu sắc.
Chỉ là trong bộ phim đen trắng ấy, Phó Yến Dung lại mang theo tất cả sắc màu rực rỡ.
Tống Lâm Du và Phó Yến Dung chỉ thoáng lướt qua nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của đèn xanh, do bị người va phải, ai kia lỡ làm rơi xấp tài liệu trong tay. Khi cúi xuống nhặt, Phó Yến Dung cũng khom người xuống giúp một tay.
Chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi. Không có ánh mắt giao nhau thừa thãi, cũng chẳng có cảnh định mệnh lòng bàn tay chạm vào nhau như trong phim truyền hình giữa nam chính và nữ chính.
Chỉ có một câu "Cảm ơn" khách sáo, và lời hồi đáp "Không cần đâu" cũng khách sáo chẳng kém.
Lần đó, Phó Yến Dung không nhớ được Tống Lâm Du. Đương nhiên, Tống Lâm Du cũng không cảm thấy chuyện đó có gì sai. Cậu chỉ đơn thuần xem việc quan sát Phó Yến Dung như một cách để giải tỏa, một sở thích nhỏ mang tính trốn chạy tạm thời để thoát ra khỏi thế giới của chính mình, thoát khỏi Tô Đường luôn khiến bản thân ngột ngạt.
Năm ấy, Tống Lâm Du vừa tròn 16 tuổi thì mất người thân, chính thức trở thành một kẻ đơn độc. Người cha chưa từng gặp mặt cùng vị khách kỳ dị nào đó đã can thiệp, kiểm soát cuộc đời cậu, tất cả những chuyện ấy như dồn lại trong năm đó. Cũng trong năm ấy, Phó Yến Dung 17 tuổi vừa đóng bộ phim đầu tay đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của công chúng. Cái tên của anh tràn ngập khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán của mọi người xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!