Quý Thừa gõ cửa, không nghe thấy trong phòng bệnh có động tĩnh gì lạ nên cũng không dừng tay, lại gõ thêm hai cái nữa. Cuối cùng, thanh âm lười biếng của Phó Yến Dung từ bên trong truyền ra: "Vào đi."
Quý Thừa đẩy cửa bước vào, thấy Phó Yến Dung co chân ngồi tựa bên mép giường. Trên mặt ai kia chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ mang theo vẻ lười nhác thoả mãn. Chiếc chăn trắng phủ lên đến tận hông, không hề xô lệch, thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì.
—— Nếu như không phải mái tóc rối hơi xõa trước trán kia, vẫn còn mang theo chút ẩm ướt đầy gợi ý.
—— Nếu như không phải Tống Lâm Du đứng bên cạnh vừa quay mặt đi, lạnh nhạt liếc nhìn Quý Thừa một cái rồi cúi đầu cài lại từng chiếc cúc áo khoác trên người.
Ánh mắt Quý Thừa dừng khoảng chừng 3 giây.
Phó Yến Dung ngẩng đầu nhìn y, đưa tay ra không chút khách sáo: "Tôn Gia Dương để hộp dây thun ở đoàn phim rồi, không đưa cho tôi cái nào."
Quý Thừa lạnh lùng nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn lôi ra một hộp dây thun màu đen từ trong túi áo khoác rồi ném qua. Nhưng khi chiếc hộp nhựa sắp rơi trúng mép giường, Tống Lâm Du đã đưa tay đón lấy.
Hắn mặt không biểu cảm mở nắp hộp, rút ra một sợi dây thun đen vòng lên cổ tay, ngữ khí lạnh tanh: "Không biết đi đến gần một chút à?"
Quý Thừa hơi cong môi cười nhạt: "Chăm sóc nghệ sĩ là việc của trợ lý, tôi nghĩ tổng giám đốc Tống rõ chuyện này hơn ai hết. Nếu cậu có ý kiến với sự phân công bên phòng làm việc, rất hoan nghênh gọi điện cho tôi để khiếu nại."
Nói thật, trước đây Quý Thừa chẳng có vấn đề gì với Tống Lâm Du, thậm chí còn khá có thiện cảm. Dù gì lúc người này làm trợ lý cho Phó Yến Dung rất ngoan ngoãn nghe lời, việc gì cũng chủ động nhận làm. Quan trọng nhất là có thể dỗ được Phó Yến Dung ngoan ngoãn nghe theo. Có cấp dưới như vậy, Quý Thừa sao mà không vui cho được.
Vấn đề nằm ở chỗ, cấp dưới biết nghe lời kia sau này lại biến thành đối thủ cạnh tranh. Những năm Phó Yến Dung ra nước ngoài, Tống Lâm Du không ít lần đưa người mới đến cản trở người bên phía Quý Thừa, hết chia hoa hồng, giành tài nguyên tới đấu đá thật sự. Thế thì Quý Thừa đương nhiên phải nói móc đôi câu.
Chỉ là tính cách của Tống Lâm Du cũng chẳng nhường nhịn ai, với cấp trên cũ của mình càng không ngại đối chọi anh sống tôi chết. Lần này cũng vậy, nghe Quý Thừa nói xong, ánh mắt hắn hơi híp lại, khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ lạnh lùng, rõ ràng là chuẩn bị đáp lại một câu chẳng dễ nghe chút nào.
Nhưng cuối cùng… hắn vẫn không nói ra.
Chính xác hơn là, không kịp nói ra.
Tống Lâm Du vừa định mở miệng, Phó Yến Dung đã giơ tay giữ lấy cằm hắn rồi khẽ xoay mặt ai kia về phía mình. Anh đầy hứng thú nhéo nhéo khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này lại không còn chút biểu cảm nào của Tống Lâm Du, đoạn cười nói: "Được rồi, thật ra cậu cũng có thể gọi điện để khiếu nại tôi."
Đôi mắt Tống Lâm Du hơi trợn to một chút như chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, hắn mới gật đầu, lặp lại câu mà mình để tâm nhất: "…… Có thể gọi cho anh thật sao?"
Phó Yến Dung thu tay về, gỡ sợi dây thun căng trên cổ tay hắn xuống. Anh không định cột tóc lại cho Tống Lâm Du như ban đầu mà chỉ lười biếng cúi đầu, tự mình túm lấy mái tóc dài rũ xuống, tùy tiện buộc lại thành một đuôi ngựa thấp.
"Gọi thì gọi, nhưng chưa chắc tôi có rảnh mà nghe." Ai kia vừa nói vừa buộc tóc cho chắc lại, rồi liếc mắt nhìn Quý Thừa đang tỏ ra có chút mất kiên nhẫn.
Tống Lâm Du hiểu việc Quý Thừa xuất hiện ở đây đồng nghĩa với chuyện hai người họ thật sự có việc cần bàn. Hắn liếc nhìn Phó Yến Dung, rồi rất chủ động đứng dậy, bàn tay còn lưu luyến khẽ vuốt một chút, sau đó mới nói: "Em sẽ không làm phiền anh quá thường xuyên đâu."
Nói xong, ai kia lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "…… Vậy anh còn giận không?"
Phó Yến Dung ngẩng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp đáp thì Tống Lâm Du như đã hiểu ý, lập tức cúi người xuống thêm chút nữa để nghe anh nói.
Phó Yến Dung vốn định thuận miệng buông vài lời trêu chọc. Nhưng khi thấy dáng vẻ chủ động nghiêng người lại gần kia, cuối cùng lại chẳng nói gì cả. Anh chỉ nhẹ nhàng cong mắt, ánh nhìn rực rỡ như muốn nói: "Đoán xem."
Hơi thở ấm nóng của anh phả ngay trước mặt Tống Lâm Du, khiến người ta khó mà kiềm chế được phản ứng. Hắn chớp mắt liên tục, đầu óc như một mớ tơ vò chưa kịp gỡ rối đã bay thẳng lên chín tầng mây.
…… Chỉ biết rằng lúc ấy, Phó Yến Dung gần như đã áp sát vào mắt hắn để nói chuyện.
Tiếng tim đập của Tống Lâm Du rõ đến mức gần như vang rền bên tai. Hắn thậm chí còn nghi ngờ Phó Yến Dung chắc hẳn cũng nghe thấy. Thế là ai kia lập tức thẹn thùng lui về sau vài bước, cuối cùng luống cuống nói một câu "Tạm biệt".
Phó Yến Dung khẽ nhướng mày nhìn bóng lưng vừa rời đi, khóe môi vẫn còn giữ nguyên ý cười chưa tan.
Quý Thừa, sau nhiều năm mới lại thấy cảnh tượng như vậy giữa hai người, từ tốn đút tay vào túi, bình thản hỏi: "Sao thế? Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn thích chơi trò cũ à?"
"Trò nào cơ?" – Phó Yến Dung thu ánh mắt về phía y, thân mình uể oải ngả ra sau, tiện tay cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở album ảnh, chọn ra hai đoạn video rồi không chút do dự xóa sạch.
"Chuyện cũ không bằng chuyện mới. Tốt nhất là đừng để đầu óc trôi về quá khứ."
Quý Thừa vừa mở miệng đã bắt trúng tim đen, ai ngờ Phó Yến Dung lại nghi hoặc liếc y một cái, bật cười hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!