Dù sao cũng đang ở trong phòng bệnh, nói thế nào cũng không thể quá mức bốc đồng, nếu không thì thật sự không dễ dàn xếp hậu quả. Vì vậy, Tống Lâm Du đã thay đổi cách thức để "bồi thường" cho Phó Yến Dung.
Lúc này, hắn lại càng giống một con thú nhỏ đang làm nũng, cẩn thận dùng răng cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại giống như mèo con thè đầu lưỡi l**m nước trong chén sứ, cuốn nhẹ lên rồi chậm rãi nếm thử. Tay cũng không rảnh rỗi. Các đốt ngón tay đỏ lên vì bị ma sát liên tục, đối lập rõ ràng tạo nên một hình ảnh đặc biệt mãnh liệt.
Phó Yến Dung rất thích dáng vẻ nghiêm túc này của đối phương, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt tóc hắn, chậm rãi ấn sâu từng chỗ, cuối cùng khẽ cười: "Ngoan lắm."
Đôi mắt Tống Lâm Du càng đỏ hơn.
Cùng thời điểm ấy, Tô Đường vừa được chuyển an toàn từ phòng phẫu thuật sang phòng bệnh thường vẫn đang nằm trên giường. Dù các bác sĩ và y tá xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc trước tốc độ hồi phục của cậu ta, Tô Đường cũng không thể lập tức bật dậy xuống giường để đi tìm người tính sổ.
Bên giường bệnh, ngoài trợ lý Phạm Phong còn có Quý Thừa, người đại diện nổi tiếng là "thần long thấy đầu không thấy đuôi" của Phó Yến Dung.
Quý Thừa lặng lẽ nhìn Tô Đường đang nhắm mắt, không nói một lời, chỉ đưa mắt lướt qua với vẻ mặt phức tạp rồi dừng lại ở tờ báo cáo điều trị với những chỉ số tốt ngoài sức tưởng tượng.
Trợ lý Phạm Phong nhìn ai kia với vẻ đề phòng, không chút khách khí hỏi: "Anh giờ là người đại diện của Phó Yến Dung phải không? Giờ anh chẳng còn quan hệ gì với Đường Đường nhà chúng tôi nữa, đừng tưởng tôi không biết mấy suy nghĩ vụn vặt của anh. Anh đến đây là vì bản thân, hay vì Phó Yến Dung?"
Quý Thừa đẩy gọng kính, giọng điệu thản nhiên: "Chuyện của Phó Yến Dung từ trước đến nay không tới lượt tôi quản, huống hồ hiện tại, e là hắn cũng chẳng rảnh để gặp tôi."
"Ý anh là gì?" Phạm Phong cau mày. Trong đầu hắn chỉ toàn những tư tưởng kiểu "vạn người mê cũng phải bị Đường Đường giáo huấn", nên nghe xong cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, trực tiếp giận dữ phản bác: "Còn chuyện gì quan trọng hơn lo cho Đường Đường nhà tôi?"
Nhưng ngay khi nói xong câu đó, hắn lập tức thấy Quý Thừa nở một nụ cười như có như không, liếc mình một cái. Ánh mắt sau tròng kính mang theo vài phần giễu cợt khiến người ta khó chịu.
"Hẳn là có không ít chuyện quan trọng hơn đấy." Quý Thừa khom người, vẻ mặt đầy yêu thương chỉnh lại gối đầu cho Tô Đường, ngữ điệu nhẹ nhàng đầy ẩn ý: "Dù sao thì tổng giám đốc Tống cũng sốt ruột đến mức lập tức chạy tới tận đây còn gì."
Nghe thấy tên Tống Lâm Du, Phạm Phong lập tức trở nên ngoan ngoãn lạ thường, hắn liếc nhìn Quý Thừa từ đầu đến chân vài lần, có chút khinh thường mở miệng: "Đương nhiên, tổng giám đốc Tống mà, nghe tin liền vội vã chạy đến giúp Đường Đường nhà bọn tôi đòi lại công bằng. Đâu có giống anh……"
Quý Thừa mỉm cười rất ôn hòa, nhưng trong lòng thì hoàn toàn lạnh nhạt, thầm nghĩ: Đòi công bằng cái chó gì, có mà Tống Lâm Du tự dâng mình tới cửa cho Phó thiếu "giải khuây" thì có.
Lúc Quý Thừa chạy đến bệnh viện, tình hình của Phó Yến Dung đã được Tiểu Tôn gửi báo cáo tổng hợp từ sớm. Tuy phần tường trình có chút mơ hồ nhưng dù sao cũng không phải chuyện nhẹ, nên y vẫn quyết định đến phòng bệnh 307 hỏi thẳng tình hình và nguyên nhân sự việc từ chính miệng gà nhà.
Chỉ là vừa vòng qua cầu thang thì đã thấy bóng dáng Tống Lâm Du thất thần thất thểu, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường, cứ như thể hai người khác nhau vậy.
Nếu bảo Tống Lâm Du tới để "đòi công bằng" thì Quý Thừa thật sự không thể tin được. Trên đời này làm gì có ai đi tìm người khác tính sổ mà lại đáng thương đến mức giơ tay định đẩy cửa cũng không dám làm, bộ dạng giống hệt một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Vì vậy, Quý Thừa cũng chẳng định làm bóng đèn, y còn muốn cuối năm không bị Phó Yến Dung cắt mất tiền thưởng.
Huống chi, năm đó Tống Lâm Du từng đích thân cảnh cáo y phải biết điều, cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Mà trước đó, vì công việc của Phó Yến Dung, Quý Thừa cũng đã vất vả điều tra không ít chuyện, tất nhiên biết rõ hai người họ từng "có qua lại" đến mức nào.
Hiện tại, Quý Thừa chưa ngốc đến mức gây sự với Đông Ngọc. Nói thật, dù không ưa kiểu thiếu gia cao cao tại thượng trong giới diễn xuất, y cũng phải thừa nhận: Phó Yến Dung, dù thế nào đi nữa, cũng là một trong số rất ít những "thiếu gia" xem như khá bình thường.
Cho nên… mấy chuyện này chẳng cần thiết phải nói với Phạm Phong hay thậm chí là Tô Đường.
Bọn họ muốn nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ.
Còn việc Tống Lâm Du giờ đang làm gì…
Chuyện đó có thể xảy ra theo rất nhiều hướng.
…
Mặc kệ những người khác đang bàn tán ra sao, nhân vật chính bị mang ra thảo luận là Tống Lâm Du lại hoàn toàn không để tâm. Lúc này, hắn chỉ ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt của người ở trước mắt mình.
Phó Yến Dung khiến hắn phải cắn chặt răng, đầu lưỡi ép lên bên trong hàm, đến ngẩng đầu cũng thấy khó khăn. Nhưng dù vậy, Tống Lâm Du vẫn không muốn rời mắt, trái lại còn chủ động tiến lên, áp sát thêm một chút.
Phó Yến Dung đại khái cũng bị ai kia khơi lên d*c v*ng. Người nọ không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, chỉ hơi cúi mắt, lạnh mặt bóp cằm Tống Lâm Du. Đôi mắt sâu thẳm vì hơi nước mà ánh lên màu đỏ nhàn nhạt, hàng mi nửa rủ, khóe mắt có nốt lệ chí chìm vào giữa sắc diễm mơ hồ.
Phó Yến Dung ấn rất mạnh, không hề nương tay mà cũng chưa từng rút ra. Vì thế đến tận lúc cuối, lòng bàn tay Tống Lâm Du đã ướt đẫm mồ hôi, mềm mại siết chặt cổ tay anh trong bất lực rồi ngoan ngoãn nuốt hết từng chút từng chút một.
Phạm Phong vốn tưởng sẽ có giằng co, cãi vã hay tranh chấp quyền lực gì đó, nhưng hoàn toàn không xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!