Ngón tay Tống Lâm Du vô thức siết chặt lấy vạt áo ngoài cùng. Đốt ngón tay vì dùng lực mà trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, lòng bàn tay đẫm mồ hôi áp vào lớp vải khiến tay hơi run nhẹ. Ánh mắt mơ hồ dao động, chỉ dám nhìn chằm chằm xuống dưới, từ đầu đến cuối không dám ngẩng lên.
Hắn không muốn để lộ bất kỳ biểu cảm nào của bản thân trước mặt người đàn ông. Nhưng ánh mắt đối phương nhìn hắn lại giống hệt đang nhìn một kẻ xa lạ trên màn hình, khiến Tống Lâm Du bỗng nhiên ý thức được bất kể là d*c v*ng hay bản năng của mình đều không còn chỗ nào để giấu nữa.
Lớp vải mềm của quần tây bị Tống Lâm Du nắm chặt trong lòng bàn tay, chà qua chà lại như do dự, nhưng mệnh lệnh của Phó Yến Dung thì chưa bao giờ mang theo chút khoan nhượng nào.
Anh nói: "Cởi ra."
Tống Lâm Du đã rất lâu rồi mới cảm nhận lại rõ ràng như thế nào là xấu hổ. Hắn khẩn cầu nỉ non: "Anh ơi… Em biết sai rồi, Phó Yến Dung, anh à, đừng như vậy… được không?"
Phó Yến Dung không hề dao động. Anh đổi tay cầm máy quay, tay kia chống lên đầu gối, lặng lẽ nhìn người trước mặt.
Tay áo bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt trượt xuống để lộ đường cong rõ ràng nơi cánh tay. Mái tóc dài buộc lỏng sau đầu vì vừa nằm trên gối nên rủ một phần xuống, mờ mờ tỏ tỏ che khuất đôi đồng tử sẫm màu khiến Tống Lâm Du không tài nào đoán nổi đối phương đang nghĩ gì.
Phó Yến Dung không nói được phép dừng, cho nên Tống Lâm Du cũng không thể không làm theo lời anh.
Đầu ngón tay hắn run lên, nhẹ nhàng chạm vào lớp không khí mơ hồ như mang theo hơi ấm, nhưng vừa chạm lại nghe thấy Phó Yến Dung không mấy hài lòng chỉnh lại khung hình rồi lạnh nhạt nói: "Hình như không lọt vào khung."
Tống Lâm Du xấu hổ cúi gằm đầu xuống, rồi theo ý Phó Yến Dung mà co đầu gối, ngoan ngoãn quỳ xuống sàn nhà.
Gạch men trắng tinh bóng loáng phản chiếu mờ mờ hình ảnh người phía trên như mặt gương mờ, mơ hồ nhưng vẫn đủ để thấy rõ đối phương đang làm gì. Sóng ánh sáng phản chiếu lên bề mặt gạch tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Tống Lâm Du căng cứng cằm, làn da trắng nhợt hiện rõ một tầng ửng đỏ.
Phó Yến Dung lẳng lặng nhìn chàng trai ngoan ngoãn cam chịu, thuận theo đến mức từng chút từng chút một mà quỳ gối trước mặt mình, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục."
Yết hầu Tống Lâm Du mất tự nhiên khẽ lăn lên lăn xuống, nhưng vẫn không có động tác nào.
Vì vậy, Phó Yến Dung hơi mất kiên nhẫn, lặp lại yêu cầu của mình, lần này thì trực tiếp và trắng trợn hơn: "Tự mình chạm vào."
Hơi thở của Tống Lâm Du khựng lại. Hắn ngượng ngùng dời mắt, không dám nhìn phản ứng của bản thân, sau đó lảo đảo làm theo yêu cầu quá mức của Phó Yến Dung. Một bộ cực kỳ rối loạn chẳng ra đâu vào đâu.
Mồ hôi dính nhớp từ tóc mái ướt đẫm nhỏ giọt chầm chậm xuống rơi cả vào mắt, vừa chua xót vừa nhòe nhoẹt, kèm theo chút đau âm ỉ như muốn lan ra khắp đầu. Đôi mắt Tống Lâm Du cay xè, căng đến mức gần như không mở ra nổi, từ mí mắt xuống đến sống mũi đều đỏ lên một đường, trông càng thêm mờ ám.
Cuối cùng, toàn thân hắn chẳng còn chút sức lực, vừa quằn quại vừa vô lực giống như thật sự biến thành con cá bị ghì chặt trên thớt. Cảm giác ma sát quái dị trong lòng bàn tay khiến người tê dại đến mức không buông ra nổi, chỉ có thể bất lực trông chờ một lần phóng thích…
Nhưng mãi vẫn không đến, thế nào cũng không được.
Ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch từ trạm y tá, tiếng mấy cô điều dưỡng thì thầm trò chuyện đâu đó, thậm chí cả tiếng bánh xe giường bệnh lăn đến gần cũng nghe rõ ràng.
Tống Lâm Du chưa từng nhận ra phòng bệnh VIP luôn yên tĩnh đến cực đoan này bấy giờ lại ồn ào đến thế, khiến hắn có cảm giác như chính mình đang bị phơi bày ra giữa chốn công cộng.
Không khí căng cứng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng th* d*c đứt quãng xen lẫn ép buộc cùng những cơn run nhẹ không thể kiểm soát.
Ánh đèn dây tóc phía trên khiến mắt hắn phản xạ ch** n**c, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra. Tống Lâm Du thực sự không thể tự giải phóng được, chỉ có thể đáng thương quỳ gối trước mặt Phó Yến Dung, mặt áp sát vào mép giường lạnh lẽo, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên khẩn cầu: "Em chịu không nổi… thật sự không thể tự làm được… Anh ơi, xin anh, em biết sai rồi."
Tư thế cúi người khiến cả phần lưng phía sau hoàn toàn phơi bày trước mắt Phó Yến Dung. Làn da trắng bệch đến mức bất thường khiến anh có chút không vui cụp mắt, ánh mắt lướt qua vẻ mặt khẩn thiết van nài kia.
Phó Yến Dung ngừng lại một chút, giọng hơi lạnh: "Không phải rất thích quay video sao?"
"Không thích, không thích nữa!"
Tống Lâm Du lập tức phủ nhận đáp án ban đầu của mình, sau đó giơ tay giống như học sinh tiểu học bị phê bình, cẩn thận tự nhận lỗi.
Hắn nói: "Em không nên khiến anh lo lắng, không nên uống thuốc bừa bãi, càng không nên dùng cách đó để thể hiện bản thân… Em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi."
Phó Yến Dung lặng lẽ nhìn hắn một cái, ánh mắt không nóng không lạnh, rồi thản nhiên cúi người xuống, chậm rãi đối diện với Tống Lâm Du.
Tay phải anh điều chỉnh lại góc quay, dễ dàng ghi lại trọn vẹn gương mặt ửng đỏ rưng rưng nước mắt của đối phương rồi lạnh lùng phủ định lời nhận lỗi ấy: "Điều đầu tiên không phải là không nên làm tôi lo lắng. Tống Lâm Du, cậu lại nghĩ sai rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!