Chương 32: (Vô Đề)

Tống Lâm Du cũng không nhớ sau khi Phó Yến Dung nói ra những lời đó thì lúc sau mình cụ thể đã làm gì… Trong trí nhớ của hắn chỉ còn sót lại một việc duy nhất là bản thân đã ngoan ngoãn làm theo lời đối phương.

Ngay sau đó, tay bị Phó Yến Dung nắm lấy.

Lòng bàn tay người đàn ông lạnh buốt, vừa chạm vào đã khiến Tống Lâm Du sững người.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Phó Yến Dung lại đưa cánh tay bị thương bên trái ra. Miếng băng trắng đàn hồi quấn chặt từ phần dưới cánh tay lên tới cổ tay rồi vòng qua mu bàn tay và lòng bàn tay nửa vòng, cuối cùng thu lại, trên làn da tái nhợt ép ra một lớp đỏ nhàn nhạt trông đúng là đang bị bệnh.

Hô hấp của Tống Lâm Du trở nên rối loạn. Cảm giác nhức nhối trong lồng ngực khiến hắn khó chịu đến mức chỉ muốn né tránh. Tự ai kia cảm thấy nếu mình nhìn thêm chút nữa thì rất có thể sẽ mất kiểm soát trước mặt Phó Yến Dung, đành phải dời mắt đi.

Nhưng cổ tay bị nắm lấy lại nổi rõ một đường gân xanh mảnh, là vì Tống Lâm Du không dám để tay mình tạo thêm chút sức nặng nào lên tay người đàn ông, chỉ sợ sẽ làm anh đau.

Nhận ra lòng bàn tay mình đang nắm một thứ còn nhẹ hơn cả lông vũ, Phó Yến Dung bật cười bất đắc dĩ, đành siết tay, chậm rãi bao trọn lấy tay Tống Lâm Du.

Khiến ai kia có muốn rút tay ra cũng không còn cách nào nữa.

Sau đó, anh nhẹ nhàng v**t v* phần mu bàn tay non nớt còn lộ những đường gân xanh dưới lớp da mỏng của Tống Lâm Du rồi dần dần siết nhẹ lại, kéo hắn về phía mình.

Tống Lâm Du bị lực kéo đột ngột ấy làm giật mình, không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo, cẩn thận nhấc đầu gối nửa quỳ bên giường bệnh.

Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Trên người Tống Lâm Du vẫn ướt đẫm, hơi sương lạnh lẽo của đêm tối cũng theo đó mà bao phủ lấy Phó Yến Dung, khiến anh mỉm cười khẽ rũ mắt xuống.

Lông mi của Phó Yến Dung dài và dày, màu sắc cùng đôi mắt đều là màu đen rất đậm khiến từng đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng tương phản. Dù là khi lên hình cũng luôn sắc sảo rạng rỡ đến chói mắt. Những sợi mi dài kia bị ẩm ướt bám lấy, dính lưa thưa thành cụm, khiến Tống Lâm Du vô thức nín thở.

Sau đó, hắn cảm nhận được năm ngón tay Phó Yến Dung buông ra, đổi thành tư thế lòng bàn tay áp sát vào lòng bàn tay mình. Ngay sau đó, không hề chần chừ, không cho phép kháng cự, người đàn ông trực tiếp đan từng ngón tay vào giữa những ngón tay của Tống Lâm Du.

— Đó là động tác mà trước đây, mỗi khi tình cảm giữa hai người dâng cao, Phó Yến Dung luôn thích làm nhất.

Anh kiên nhẫn đến mức gần như không biết mệt, môi vẫn giữ ý cười dịu dàng, chậm rãi bẻ mở những ngón tay đã vô thức co lại vì đau đớn hoặc vui thích của Tống Lâm Du. Động tác ấy khiến hắn không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng, vừa k*ch th*ch, vừa như bị trấn an bằng sự dịu dàng đến kỳ lạ sau bao dữ dội.

"Chờ… một chút…" – Giọng Tống Lâm Du khản đặc đến suýt không thành lời, khựng lại trong giây lát mới có thể nói tiếp: "Anh ơi… tay anh——"

"Không đau đâu." Phó Yến Dung khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng: "Xem này, hoàn toàn không sao cả, đúng không?"

Trái tim Tống Lâm Du đột nhiên lệch nhịp, ngay sau đó là một cơn tê dại và căng tức lan khắp lồng ngực, như thể tim bị ngâm trong nước chanh đặc đến mức chạm vào liền nhói, hoặc giống như có móng tay nhẹ nhàng bấm lên phần mềm yếu nhất của trái tim.

Cơn tê nhức không sắc bén, nhưng lại khiến hốc mắt hắn vô cớ nóng lên.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, rồi từng chuỗi từng chuỗi lăn dài, không ngừng tuôn rơi như mưa dầm rơi bên hiên nhà, tí tách tí tách rơi xuống đôi tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, không cách nào ngăn lại.

Tống Lâm Du luôn khóc rất lặng lẽ trước mặt Phó Yến Dung. Hắn dừng lại một chút, cố nén tiếng nấc lẫn run rẩy trong ngữ điệu, rồi ngoan ngoãn gật đầu, thì thầm: "Ừm… đúng vậy."

Ngay sau đó, Tống Lâm Du cúi đầu đầy thành kính, như đang sám hối cho việc mình sắp làm. Rồi vẫn giữ tư thế nắm tay ấy với Phó Yến Dung, hắn cúi người, chậm rãi tựa vào lòng anh.

Phó Yến Dung cũng không ngăn lại.

Tư thế khom người của Tống Lâm Du có vẻ không quá thoải mái. Khi một chân ai kia còn chống bên mép giường, Phó Yến Dung dùng cánh tay còn lại ôm lấy eo đối phương, không những không tức giận mà còn thì thầm bên tai như khích lệ: "Muốn… lại gần thêm chút nữa không?"

Tống Lâm Du thành thật gật đầu, leo hẳn lên giường rồi chui vào lòng Phó Yến Dung. Khi trán chạm vào hõm cổ anh, hắn dừng lại trong giây lát rồi dần dần dán sát toàn bộ cơ thể lên người đối phương.

Phó Yến Dung ôm chặt Tống Lâm Du bằng cánh tay đang vòng nơi eo, siết dần lại, dành cho hắn một cái ôm trọn vẹn lâu lắm rồi chưa từng có. Một cái ôm vô cùng vững chắc, cũng vô cùng yên ổn.

Tấm trải giường khẽ rung, ai kia càng rúc sâu hơn vào vùng ấm áp kia. Tay Tống Lâm Du áp sát vào cánh tay Phó Yến Dung vẫn còn đang run, nhưng hắn lại không kìm được mà siết chặt thêm như muốn truyền toàn bộ hơi ấm trên người mình sang cho Phó Yến Dung qua từng tấc da thịt, để sưởi ấm cho anh, mãi mãi không rời xa.

Gió đêm lùa qua khe cửa sổ hé mở, khẽ lay động màn sa trắng, thổi qua lá cây xào xạc. Tiếng gió hòa cùng tiếng lá, ngược lại khiến khoảng không nhỏ bé này càng trở nên yên bình hơn bao giờ hết.

Tiếng thở của Phó Yến Dung dừng ngay bên tai Tống Lâm Du, vững vàng mà dài lâu.

Vì muốn ôm hắn, nửa gương mặt anh vùi hẳn vào chiếc gối mềm, còn Tống Lâm Du thì dựa vào vai anh, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy nơi đuôi mắt Phó Yến Dung vì mỉm cười mà đọng lại một vệt lệ chí khẽ nhướng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!