Ngón tay Tống Lâm Du do dự suốt nửa ngày lơ lửng trên nút "gửi đi", cuối cùng cũng nghĩ ra được vài lý do còn tạm coi là hợp lý. Nhưng đúng lúc đó, màn hình lại bất ngờ hiện lên cuộc gọi thoại từ Phó Yến Dung.
Vị tổng giám đốc Đông Ngọc vừa mới còn đang khuấy động thị trường trong văn phòng nào đó lập tức giật mình, tim khẽ lệch một nhịp. Đầu ngón tay cứng đờ, khựng lại hai giây, lúc chuẩn bị kéo sang nhận cuộc gọi thì bất ngờ run lên, không cẩn thận bấm nhầm thành tắt máy.
Tống Lâm Du: …Xong đời rồi.
Hắn lập tức không dám chậm trễ một giây nào mà gọi lại ngay lập tức, nhưng lần này Phó Yến Dung lạnh lùng từ chối, mặc cho ai kia gọi liên tục mấy cuộc cũng không thèm nhấc máy.
Tống Lâm Du luống cuống mím môi, viết đi viết lại, sửa tới sửa lui, cuối cùng chỉ dám cẩn thận gửi qua một đoạn tin nhắn thoại: "Anh ơi, vừa rồi em không cẩn thận bấm nhầm… Anh biết mà, em nào dám cúp máy của anh bao giờ… Có thể đừng giận nữa được không?"
Âm lượng nhỏ xíu lẫn theo tạp âm của điện lưu sau khi truyền tải, nghe vào tai lại có chút đáng thương.
Đầu bên kia màn hình, Phó Yến Dung vừa mở đoạn ghi âm đó ra nghe, ánh mắt lại liếc thấy mấy dòng tin nhắn nhắc nhở về các video đã bị thu hồi. Anh bật cười khẽ nhưng chẳng hề có chút ấm áp nào, ngược lại còn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Khóe mắt vốn hơi cong khẽ kéo thẳng lại, ánh nhìn bình lặng quét qua, mí mắt hơi động, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Tiểu Tôn liếc thấy biểu cảm trên gương mặt sếp lớn nhà mình thì vô cùng biết điều mà cố gắng giảm hết mức sự hiện diện của bản thân. Tuy không biết là ai to gan làm vậy, nhưng cậu vẫn không quên âm thầm thắp cho đối phương ba nén nhang thương cảm.
acqua: "Thích quay video lắm đúng không?"
pesce: "Em…"
Tống Lâm Du vô thức gõ hai cái lên cạnh điện thoại, trong lòng hoang mang: Nên trả lời sao đây? Anh hỏi như vậy là muốn nghe em nói thích hay không thích?!
Nhưng Phó Yến Dung căn bản không định chờ câu trả lời. Dù chỉ qua màn hình, Tống Lâm Du vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng không vui của anh.
acqua: "Thích quay chứ gì, vậy đợi tôi rảnh rồi quay cho nhiều vào."
Tống Lâm Du tuy không hoàn toàn hiểu câu "quay cho nhiều vào" có hàm ý gì, nhưng vẫn lập tức phản hồi không chút do dự: "Được, được ạ."
Một lát sau, Phó Yến Dung lại nhận được sticker hình chó con đáng thương đính kèm dòng tin nhắn: "Anh đừng giận em mà."
Rồi sau đó hoàn toàn không có thêm tin nhắn nào nữa.
…Giả ngoan luôn là một chiêu rất hữu hiệu, còn có nghe lời thật hay không lại là chuyện khác.
Phó Yến Dung mặt không cảm xúc dùng đầu ngón tay hung hăng chọc một cái lên đầu chú cún con đang rơm rớm nước mắt trên màn hình, còn chưa kịp tắt điện thoại thì đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Chào thầy Phó ạ!"
Tô Đường đi tới mang theo một làn hương nước hoa quá nồng, dừng bước cách Phó Yến Dung không xa. Khóe môi cậu cong lên vừa đủ, cố ý hạ giọng thật nhẹ, mềm mại lại ngây thơ: "Thầy Phó, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một đêm diễn quy mô lớn thế này, có chút hồi hộp, không biết có thể trò chuyện với thầy một chút không… À, liệu tôi có đang làm phiền thầy không ạ?"
Ánh mắt Tô Đường giả vờ vô tình hữu ý dừng lại trên chiếc điện thoại của Phó Yến Dung. Một lát sau, người đàn ông dừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hàm chứa ánh bạc nhìn về phía trước thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, xinh đẹp.
Tô Đường hơi ngẩn người. Gương mặt lúc này của Phó Yến Dung không mấy dễ chịu, ánh nhìn sắc như có thể xuyên thấu khiến người ta không khỏi căng thẳng. Bị nhìn chằm chằm như vậy, ai kia tức khắc cảm thấy chột dạ, ánh mắt lảng sang bên cạnh rồi cố cười nói tiếp: "Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi Pagani Huayra BC Roadster đấy, trong gara của anh Lâm Du còn không có đâu… Thầy Phó cũng rành về xe lắm đúng không ạ?"
Nói rồi, gương mặt khẽ ửng đỏ, cố làm ra vẻ ngượng ngùng như lỡ lời, giả vờ sửa lại: "Ý tôi là… tổng giám đốc Tống.."
"Vậy à?" Phó Yến Dung nhìn cậu ta, khóe mắt hơi cong lên, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Tôi cũng không rành lắm đâu. Này là xe bạn trai cũ tặng, chắc chọn cái đắt nhất rồi mua thôi."
"……?"
Trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Tô Đường, lớp ngụy trang bong ra từng mảnh một như vỏ trứng gà mỏng tanh. Phó Yến Dung nhàn nhã quan sát biểu cảm nghiến răng nghiến lợi của ai kia, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
"Ha ha, thầy Phó thật biết nói đùa." Tô Đường cười gượng hai tiếng, trong đầu thì đã bắt đầu lật tung hệ thống "vạn nhân mê" lên để tra xem rốt cuộc Phó Yến Dung trước giờ đã từng làm gì.
Chỉ là theo hệ thống thống kê, giai đoạn trước Phó Yến Dung cũng chưa hề vướng vào ai kiểu "lốp dự phòng" hay "ánh trăng sáng" gì cả.
Vậy cái tên bạn trai cũ vừa nhảy ra kia là từ đâu mà xuất hiện?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!