Buổi đọc kịch bản cuối cùng vẫn kết thúc trong những câu thoại gập ghềnh của Tô Đường. "Ẩn Diện" chính thức bắt đầu quay cảnh đầu tiên vào buổi tối tại một đoạn đường bỏ hoang ở ngoại thành. Để đảm bảo an toàn, đoàn phim đã phong tỏa toàn bộ tuyến quốc lộ số 3. Hiện trường được dựng nhiều cụm đèn chiếu, khiến con đường quốc lộ vốn hỗn loạn nay sáng rõ như tuyết phủ.
Ngay giữa làn đường, một chiếc Pagani Huayra BC Roadster đỏ đen xa hoa mà không quá nổi bật dừng lại. Dưới ánh sáng hỗ trợ từ chân trời u tối, thân xe nổi bật với những đường nét tuyệt đẹp, lạnh lùng mà mạnh mẽ, tràn ngập tính công kích, thu hút toàn bộ ống kính từ phía xa như điên cuồng đổ dồn về.
Bên cạnh xe, tổ đạo cụ cử một người phụ trách kiểm tra tỉ mỉ, cẩn thận xoay quanh năm sáu vòng, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc. Dù gì thì đây cũng là tài sản cá nhân mà ảnh đế Phó mang ra dùng, dẫu có ra giá cũng chẳng dễ mua được. Lỡ làm xước một vết, thù lao đóng phim dù có tăng thêm mấy lần cũng chẳng đủ để đền.
Trợ lý hóa trang vừa hoàn thành việc trang điểm cho diễn viên quần chúng, thu dọn xong vali thì nhịn không được tiến lại gần người bạn thân đang làm đạo cụ. Vừa đợi người kia làm xong công việc, y vừa thì thầm tám chuyện: "Chiếc xe này không rẻ đâu, đạo diễn Chu cũng thật là gan dạ mới dám hỏi mượn."
Staff đạo cụ hạ giọng thở dài: "Nghe nói thầy Phó còn đặc biệt bay về từ nước ngoài."
"Đoàn phim này đúng là chịu chơi thật."
"Chứ còn gì nữa," Trợ lý hóa trang đáp chắc nịch, "Nếu không thì sao mới quay có chút xíu đã mời truyền thông tới chụp ảnh rồi."
Cậu ta hất cằm về phía xa, ra hiệu cho bạn nhìn nhóm phóng viên đang chen nhau sau hàng rào phong tỏa, bất chấp vất vả vẫn không ngừng nâng máy ảnh chụp lia lịa.
Ánh sáng nháy lên không ngừng như từng đợt sóng, mà tâm điểm ống kính không chỉ hướng về chiếc siêu xe lộng lẫy kia, mà còn tập trung hơn cả vào Phó Yến Dung – nam chính của bộ phim.
Ánh mắt hai người theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Anh dường như chẳng bận tâm gì đến những lời bàn tán xung quanh, cũng không để trợ lý chạy tới chạy lui bên cạnh. Chỉ một mình lặng lẽ chỉnh lại tạo hình đã hoàn thiện, đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp mà đọc kịch bản.
Ánh sáng đèn mờ như phủ một lớp kính mỏng, nhìn từ xa chỉ thấy được một nửa gương mặt mờ ảo.
Vì vai diễn lần này, Phó Yến Dung để tóc dài hơn bình thường, một vài sợi buông lơi trước trán, phần còn lại tự nhiên rủ xuống vai tạo nên vẻ tùy ý, phóng khoáng mà chẳng cần gò bó. Ánh sáng nhẹ nhàng rọi lên gương mặt cực kỳ ăn hình ấy khiến anh như thể sinh ra để hiện diện trên màn ảnh rộng vừa độc đáo vừa cuốn hút, gợi lên cảm xúc sâu sắc trong từng khung hình.
Cũng không khó hiểu khi có fan từng mô tả rằng: "Phó Yến Dung đối với màn ảnh rộng mà nói, chính là mảnh phim cuối cùng của thế kỷ trước còn lưu lại ánh sáng nhạt mờ trong khung hình. Sắc độ đậm nhạt gãi đúng chỗ ngứa, vừa kiềm chế lại vừa nồng nhiệt, giống như dấu ấn cảm xúc không thể sao chép."
Hai người đang nói chuyện lặng lẽ nhìn về phía đó một lúc lâu, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.
"Nghe nói còn một chuyện nữa." Staff phụ trách đạo cụ sau khi xong việc thì kéo bạn sang một bên, đột nhiên hạ giọng, mang theo vẻ tò mò nhiều chuyện. "Hôm đọc kịch bản hai ngày trước cậu không đến đúng không? Nghe nói Đông Ngọc và Tống Lâm Du cũng tới, còn cùng…"
"A? Không phải người ta hay đồn hắn với Tô Đường…" Trợ lý hóa trang đảo mắt nhìn trái nhìn phải, vừa định hỏi xem tin đồn này thật hay giả thì đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân nhẹ vang lên từ xa, dần tiến lại gần.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị bắt quả tang đang tám chuyện.
Nếu như nói Phó Yến Dung đứng ở đâu cũng xứng đáng là vai chính, thì người phá ngang cuộc trò chuyện của bọn họ lúc này, chính là nhân vật đang ở trung tâm của mọi đề tài bàn tán gần đây.
Tô Đường.
Tô Đường từ phòng hóa trang bước ra, dáng đi nhẹ nhàng thong thả nhưng đầy chú ý. Cậu mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng ngà, tay cố ý kéo tay áo trùm qua mu bàn tay trông vô cùng yếu đuối, đáng thương đến động lòng người.
Mấy nhân viên đang tám chuyện lập tức chuyển nét mặt, vờ như rất thân thiện chào hỏi ai kia, sau đó lại đầy ăn ý liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Tô Đường khẽ mỉm cười, nhưng không dừng lại mà đi thẳng về phía Phó Yến Dung.
Trợ lý hóa trang dùng khuỷu tay huých nhẹ bạn thân, ra hiệu cho đối phương nhìn kỹ khuôn mặt của Tô Đường, rồi lầm bầm chê bai: "Cậu coi hai bọng mắt to đùng dưới mắt cậu ta kìa, cảm giác như vừa bị xe cán qua cả nửa tiếng đồng hồ ấy. Tôi đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi là không cần làm quá lên như thế, vậy mà cậu ta cứ nhất quyết tự mang chuyên viên trang điểm theo, thậm chí còn tự sửa mặt.
Nói kiểu gì cũng không nghe."
Staff phụ trách đạo cụ gật đầu đồng tình.
Ngay cả một người không chuyên như anh ta còn hiểu rằng, trong tình huống nhân vật đang bị truy đuổi gấp rút trên đường cao tốc thì đầu tóc cũng không nên quá gọn gàng. Thế mà tóc tai ai kia lại không hề rối, bọng mắt thì kẻ rõ ràng, khóe mắt còn ửng đỏ kiểu như muốn khóc mà không khóc nổi. Chỉ cần liếc qua đã biết là sản phẩm của việc trang điểm tỉ mỉ chứ không phải cảm xúc thật.
Chỉ là cả đoàn phim đều đang cố gắng hết sức vì bộ phim, vậy mà lại xuất hiện một phong cách hoàn toàn lệch tông, đã vậy còn chẳng thể loại bỏ vì đó là nhân vật có "chống lưng".
Thật sự khiến người ta bực không chịu nổi.
Hai ngày nay Tô Đường không có cảnh quay, ở phim trường chủ yếu chỉ khiến người khác thêm phiền, thế nhưng lại được đội ngũ marketing lăng xê mạnh tay đến mức bay lên trời. Hết chụp vài tấm hình sân khấu của Phó Yến Dung rồi viết bài ám chỉ nảy sinh tình cảm khi diễn lại chuyển hướng xây dựng hình tượng mỹ nam. Kết quả là tài khoản phụ của chính mình để lại bình luận quá lộ liễu ở dưới weibo đoàn phim, không kiểm soát được việc mình bị đẩy lên đầu hot comment.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!