"Mãi mãi" là một từ rất kỳ diệu, khi nói ra từ miệng những người khác nhau thì giá trị và thời hạn hiệu lực của nó cũng hoàn toàn khác nhau. Là một diễn viên, Phó Yến Dung rất giỏi nhìn thấu những lớp nghĩa mờ ám và vẻ ngoài hoa mỹ ẩn sau từng câu thoại, cũng như diễn giải chúng một cách đầy đủ và chính xác.
Nhưng hễ liên quan đến Tống Lâm Du, anh lại luôn cảm thấy khó phân biệt. Không phải bởi nghi ngờ lời nói đó là thật hay giả, mà là vì hắn chọn tạm thời gác lại tất cả những ý nghĩa mà nó bao hàm, đồng thời từ chối đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Tiếng gõ cửa dồn dập vẫn vang lên không ngừng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thế giới giữa hai người họ như rơi vào khoảng chân không. Phó Yến Dung ngừng lại một nhịp, rồi mới nói khẽ: "Bây giờ chưa phải lúc để nói những chuyện này."
Tống Lâm Du không trả lời, chỉ khẽ run hàng mi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Yến Dung nới lỏng vòng tay, ra hiệu để hắn xuống, sau đó đưa tay định vặn chốt cửa. Nhưng người vốn đang cuộn tròn trong lòng anh lại giơ tay cản động tác đó, còn níu lấy không cho anh rời đi.
Tống Lâm Du bất an cuộn ngón tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi… Trễ thế này rồi, ai còn đến tìm anh chứ…"
"Hẳn là cậu không muốn biết đâu." Phó Yến Dung liếc hắn bằng ánh mắt không rõ ý vị, nói tiếp: "Tránh ra, không tôi ném cậu xuống bây giờ."
Tống Lâm Du mím môi, nắm lấy tay anh, rồi giống như đang lấy lòng mà từ từ rút khỏi lòng ngực người đàn ông, ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi mà, biết rồi…"
Phó Yến Dung chỉ tay về phía phòng bên trong, ra hiệu cho hắn vào đó. Tống Lâm Du do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước hai bước.
Nhưng đúng lúc đó, hắn chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Người đứng ngoài cửa dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, đập mạnh hai cái lên cửa rồi cất tiếng gọi: "Anh Phó à! Thầy Phó ơi! Anh đâu rồi? Tôi đến tìm anh đây!"
Giọng điệu chói tai ấy có chết Tống Lâm Du cũng không nhận nhầm, ngoài Tô Đường ra thì còn là ai.
Mà đúng vào lúc này, tay Phó Yến Dung đã đặt lên chốt cửa, thậm chí còn kéo cánh cửa gỗ nặng nề ra thành một khe hở nhỏ.
"Kẽo kẹt" Tiếng động nhỏ đến mức khó nhận ra vang lên. Nhưng ngay sau đó, một lực mạnh bất ngờ từ bên trong đè chặt cánh cửa lại, khiến nó không sao mở ra được lần nữa.
Phó Yến Dung nhìn xuống, thấy Tống Lâm Du đang cố gắng dùng toàn bộ sức lực đè lên mép cửa. Vì quá vội vàng, đầu ngón trỏ của hắn đã bị cạnh sắc của khung cửa cọ rớm máu.
Tống Lâm Du dùng sức chống tay lên mép cửa, đầu ngón tay trắng bệch. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Yến Dung, thấp giọng hỏi: "Anh, chẳng phải anh đã hứa với em là sẽ giữ khoảng cách với Tô Đường sao?"
Âm lượng của hắn rất nhỏ, có lẽ là vì sợ người ngoài cửa nghe thấy, nhưng từng chữ lại gằn rất rõ ràng, thậm chí còn run nhẹ vì phải kìm nén cơn giận.
"Anh nói sẽ làm được. Sao lại lừa em? Trước giờ anh chưa từng lừa em mà."
Tống Lâm Du nhìn chằm chằm đôi mắt Phó Yến Dung. Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ban đầu gần như đã biến mất, nhưng hắn vẫn không thể thực sự nặng lời với người trước mặt, chỉ có thể yếu ớt trách móc.
"Rõ ràng là cậu cầu xin tôi trước, Tống Lâm Du." Phó Yến Dung điềm tĩnh chỉ ra sơ hở trong cuộc trò chuyện hôm ấy. "Tôi chưa từng hứa sẽ đồng ý, chỉ nói là sẽ suy nghĩ."
"Vậy thì giờ anh đồng ý đi. Anh nói sẽ không còn liên quan gì đến cậu ta nữa." Tống Lâm Du vội vàng bước lên vài bước, nói một hơi liền mạch: "Ở phim trường cũng không cần nói chuyện với cậu ta, không cần ở riêng với cậu ta. Quan trọng nhất là, nhất định đừng bao giờ ——"
"Thế cậu còn tiếp xúc với cậu ta làm gì?" Phó Yến Dung khom lưng, bình tĩnh cắt ngang, "Muốn người khác làm được thì trước tiên bản thân mình phải làm gương trước."
"Tống Lâm Du, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cách cậu xử lý mọi chuyện thật sự khiến người ta phát bực." Người đàn ông giơ tay chỉ vào căn phòng phía sau, giọng lạnh hẳn xuống: "Tôi nói lần cuối. Không muốn bị nhìn thấy thì mau vào đi."
"Đồng ý với em đi, đừng như vậy mà…" Giọng Tống Lâm Du trở nên dồn dập, hắn bước sang bên cạnh Phó Yến Dung hai bước, rồi như thể không còn đường lui mà nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy eo đối phương, nhón chân cố gắng dùng một nụ hôn để lấp kín bờ môi.
Dù Phó Yến Dung theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng Tống Lâm Du không chịu buông, thậm chí còn cố chấp dùng cách này để ngăn cản anh mở cửa.
Ngoài cửa, Tô Đường vẫn tiếp tục gọi, giọng dò hỏi lặp đi lặp lại, sau đó thậm chí lấy điện thoại ra, tìm ảnh đại diện của Phó Yến Dung trong nhóm chung, gửi liên tục vài tin nhắn yêu cầu kết bạn.
Chờ lâu không thấy hồi đáp, ai kia bắt đầu cằn nhằn, tỏ vẻ khó chịu.
Nếu cứ dùng dằng nữa, cảnh quay của Phó Yến Dung chắc chắn sẽ bị lỡ mất. Vì vậy, người đàn ông cúi đầu nhìn Tống Lâm Du, sau đó bất ngờ hé môi, chủ động tiếp nhận nụ hôn kia.
Sự hợp tác bất ngờ khiến Tống Lâm Du hoàn toàn sững người. Nhân lúc khoảng cách ấy còn chưa tan, Phó Yến Dung nhẹ nhàng nhéo cằm hắn, kéo người ra rồi dịu dàng nói: "Tống Lâm Du, cậu nói xem vì sao tôi phải đồng ý với cậu? Vì sao tôi phải nói được là làm được? Cậu trách tôi không giữ lời… nhưng cậu là người lừa dối trước, đúng không?"
Khi câu đó vang lên, Tống Lâm Du gần như không kịp phản ứng, trong đầu chỉ vang lên những tiếng "ong ong ong" không dứt. Phải mất vài giây sau, ai kia mới miễn cưỡng nhận thức được hàm ý trong lời nói ấy, sắc máu trên gương mặt lập tức rút sạch, làn da trắng bệch như thể trong suốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!