Chương 27: (Vô Đề)

Lúc bị Phó Yến Dung nắm lấy cổ tay, Tống Lâm Du hối hận vô cùng. Bản thân chỉ lơ đễnh mất cảnh giác trong chớp mắt, vậy mà đã đánh mất luôn cơ hội để từ chối.

Vì thế, trong lúc lặng lẽ đi phía sau Phó Yến Dung, ai kia đã nghĩ ra vô số cách để bỏ chạy. Chẳng hạn như đột ngột đẩy mạnh anh từ phía sau để cả hai cùng ngã, hoặc quay sang nói những lời gay gắt cảnh cáo anh đừng xen vào chuyện không liên quan. Nhưng nghĩ hết mấy cách đó rồi, hắn vẫn không thực hiện được cái nào.

Sau vụ Tô Đường, Tống Lâm Du đặc biệt ghét kiểu con trai có vẻ ngoài giống như thiếu gia nhà giàu, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng. Thế nhưng, người đi cạnh hắn lúc này lại không giống Tô Đường. Đối phương không ồn ào khó chịu, cũng không luôn cho rằng mình đẹp trai rồi mỗi ngày trang điểm như con bướm hoa sặc sỡ.

Ngược lại, dẫu trên người chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản của trường nhưng khí chất và ngoại hình đã đủ xuất chúng. Anh cũng không trách móc gì việc Tống Lâm Du bỏ chạy linh tinh, chỉ điềm đạm đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn để chắc chắn rằng người kia vẫn theo kịp.

Những lời gay gắt xoay vòng mấy lượt trong đầu, cuối cùng Tống Lâm Du lại chọn ra được một câu mở đầu cực kỳ mất lịch sự.

Hắn nói: "Này……"

Phó Yến Dung quay đầu nhìn.

May mà lúc đó TV không đang chiếu bộ phim 《Cùng nhau ngắm mưa》, nếu không, lời thoại mà Tống Lâm Du có thể phải nghe chính là: "Thứ nhất, tôi không tên là "Này", tôi tên là…"

Nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì Phó Yến Dung đã nhìn hắn vài giây, rồi căn cứ vào chiều cao chênh lệch mà hơi hạ vai xuống, mang theo dáng vẻ của một người anh lớn, bình thản hỏi: "Đau chỗ nào à?"

Tống Lâm Du lập tức ngậm chặt miệng. Một lát sau, cổ tay bắt đầu rịn mồ hôi mỏng, hơi run lên theo phản xạ. Hắn lạnh lùng nói: "Đừng xen vào chuyện người khác."

Phó Yến Dung từ nhỏ vốn không phải người thích giúp đỡ bừa bãi, chỉ là được dạy rằng phải có trách nhiệm với từng hành động của mình.

Trong mắt anh, vết thương của cậu ta là do mình gây ra, vậy nên anh cần đưa người ta đến phòng y tế xử lý xong rồi mới rời đi. Còn chuyện bản thân Tống Lâm Du có đồng ý hay không, thật ra chẳng quan trọng. Vì vậy, Phó Yến Dung chỉ bình tĩnh "ừ" một tiếng, nhưng tay thì không hề buông ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn, để đề phòng Tống Lâm Du lại giở trò không phối hợp.

Tống Lâm Du hơi giãy giụa vì không quen cảm giác bị kéo đi, nhưng không có kết quả. Kế hoạch đẩy Phó Yến Dung ra cũng… chẳng hiểu sao cuối cùng lại không thực hiện được.

Chẳng rõ đã đi bao lâu, Phó Yến Dung rốt cuộc cũng đưa Tống Lâm Du đến phòng y tế của trường. Vừa thấy anh, thầy giáo hoảng hốt đứng bật dậy, liên tục hỏi: "Có chuyện gì vậy? Thực hành thể chất bị thương ở đâu à?"

Phó Yến Dung nghiêng người sang một bên, chỉ Tống Lâm Du đang đứng sau lưng mình, nói: "Là cậu ấy ạ, phiền thầy xử lý giúp em một chút. Cảm ơn."

Nhìn thấy Tống Lâm Du đứng đằng sau, thầy giáo hơi sững người. Hai học sinh này rõ ràng quá khác biệt: Phó Yến Dung mặc đồng phục chỉnh tề, còn Tống Lâm Du thì khoác chiếc áo cũ sờn, vừa nhìn đã thấy không giống học sinh của trường này.

Ngay lúc thầy còn đang khựng lại vì ngạc nhiên, Phó Yến Dung đã ấn người ngồi xuống giường khám bệnh, sau đó tự mình ngồi sang một bên, biểu hiện rất rõ ràng: Em sẽ đợi ở đây, phiền thầy xử lý nhanh chút.

Thế nên thầy giáo cũng không hỏi thêm gì, chỉ đeo khẩu trang, lấy khay y tế kim loại rồi đứng trước mặt Tống Lâm Du cẩn thận xử lý vết thương trên cằm hắn trước, rồi kéo tay sang để kiểm tra xem còn chỗ nào bị thương nữa không theo thói quen.

Không xem thì thôi, chứ càng kiểm tra càng hoảng hốt. Vừa vén tay áo Tống Lâm Du lên, thầy giáo không kìm được khẽ hít một hơi, nhíu mày hỏi: "Em học sinh, thường ngày có ai làm gì không tốt với em không? Với tình trạng thế này, em nên kịp thời báo với thầy cô hoặc phụ huynh để được giúp đỡ…"

Những vết thương xanh trắng đan xen cứ thế chồng chất trên cổ tay gầy gò của Tống Lâm Du. Có vết còn chưa lành, có vết đã thành sẹo cũ, nhìn vào chỉ thấy rợn người.

Tống Lâm Du nhìn người đang lải nhải trước mặt, phải dồn hết sức mới gỡ tay ra được, sau đó kéo tay áo xuống, nhảy khỏi giường, nghiến răng lạnh lùng đáp: "Không cần thầy quan tâm."

Nói cho người khác biết cũng chẳng ích gì.

Hắn ghét phải thấy vẻ mặt thương hại kia. Với hắn, thương xót không mang lại chút trợ giúp thực tế nào, ngược lại chỉ càng khiến hắn nhớ rõ cơn ác mộng mà mình không thể thoát ra.

"Sao có thể nói chuyện với người lớn kiểu đó được?" Thầy giáo thả nhíp xuống, không vui trách mắng: "Đây là vì muốn tốt cho em! Em bây giờ nên —"

"Thầy ơi, xử lý xong vết thương trên mặt là được. Để em đưa cậu ấy đi." Phó Yến Dung lên tiếng, chen vào cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

Tống Lâm Du quay đầu lại đã thấy anh đứng dậy, đang đợi ở cửa yên lặng nhìn mình. Khuôn mặt không mang biểu cảm, như thể chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình. Chính sự bình thản đó lại khiến Tống Lâm Du bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Phó Yến Dung hơi giơ cằm, trông có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, thúc giục: "Nhanh lên một chút giúp em."

Thầy giáo trực ban không nói thêm gì nữa. Tống Lâm Du quay đầu liếc anh một cái rồi chậm rãi bước tới đứng cạnh Phó Yến Dung, cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Lần này không bị kéo tay nữa, chỉ cần lặng lẽ đi sát theo bên cạnh anh như một cái bóng.

Băng gạc dán trên mặt Tống Lâm Du gần như che hết nửa khuôn mặt, khiến hắn trông càng thêm tái nhợt và gầy yếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!