Chương 26: (Vô Đề)

Năm Tống Lâm Du 10 tuổi là lần đầu tiên hắn gặp Tô Đường.

Lúc đó hắn đang học lớp 5, giáo viên nói đây là giai đoạn then chốt của bậc tiểu học, tất cả mọi người phải cố gắng học hành thật tốt thì mới có thể nâng cao thành tích. Dù năm nào người lớn cũng bảo đây là "năm học quan trọng nhất" nhưng Tống Lâm Du vẫn tin là thật. Hắn cầm cây bút lông sắp hết mực, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ mình, cẩn thận làm bài tập toán Olympic từng nét một.

Dạo ấy thời tiết mấy ngày liền đều không tốt, mưa dầm lất phất không dứt, ngoài cửa sổ mây đen giăng kín, bồn hoa đầy bùn đất nhão nhoẹt, nhăn thành một nhúm như đống giẻ. Tống Lâm Du rất ghét kiểu thời tiết như vậy, vì chỉ cần mưa một chút là chân mẹ hắn lại đau, mà mỗi khi mẹ đau chân thì sẽ khóc, sau đó sẽ đánh hắn.

Nhưng đánh xong rồi, mẹ lại khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào xin lỗi: "Nếu như mẹ không sinh con ra trên đời thì tốt rồi, là mẹ có lỗi với con."

Tống Lâm Du không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt cho mẹ. Suy nghĩ một lúc, hắn mới nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu ạ."

Thái độ của hắn với mẹ trước giờ vẫn luôn đơn giản như thế — không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hắn sẽ học thật giỏi, cố gắng kiếm tiền, một ngày nào đó sẽ giải quyết hết những chuyện khiến mẹ khóc.

Tới lúc đó, mẹ sẽ có thể giống như bao người mẹ khác, ôm lấy hắn, gọi tên thân mật để dỗ hắn ngủ, rồi khen rằng con trai mẹ đứng nhất lớp, thật giỏi, thật xuất sắc.

Vì vậy, khi các bạn cùng lớp ôm lấy thành tích vừa đủ để được khen thưởng rồi vui vẻ ùa ra ngoài chơi, thì cậu bé Tống Lâm Du vẫn luôn nghiêm túc học bài, làm đề. Dù là bài kiểm tra lớn hay nhỏ, hắn đều đạt điểm tuyệt đối, được rất nhiều thầy cô khen ngợi.

Hắn không thân thiết lắm với các bạn học, nhưng cũng chẳng xảy ra chuyện gì rắc rối. Với một người không thích thể hiện cảm xúc, lại được thầy cô ưu ái và luôn đứng đầu lớp, cho dù có người thấy tò mò hoặc không hài lòng thì cùng lắm cũng chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng vài câu, chứ không ai dại gì công khai gây chuyện.

Thế nhưng, cuộc sống yên bình, đơn giản đó lại kết thúc nhanh đến bất ngờ. Khoảnh khắc Tô Đường chuyển đến, mọi thứ như được tuyên bố đi đến hồi kết.

Trường mà Tống Lâm Du đang học chỉ là một trường tiểu học bình thường, giáo viên giống nhau, sách giáo khoa giống nhau, trong hệ thống giáo dục bắt buộc thì cũng chỉ được xếp loại ở mức tạm ổn. Điểm sáng duy nhất có lẽ là vị trí ở vùng ven, không khí trong lành, môi trường dễ chịu.

Ngay bên cạnh, chỉ cách một mảnh rừng nhỏ là trường tiểu học thực nghiệm hàng đầu của Thân Lan. Từ phía trường của Tống Lâm Du còn có thể nhìn thấy nó. Trường thực nghiệm rộng gấp năm lần. Mỗi sáng sớm, chiếc đồng hồ thạch anh trên tòa nhà màu đỏ sẽ đúng giờ ngân vang, cánh cổng sắt vững chãi từ từ mở ra, thầy cô mặc vest thẳng thớm đứng sẵn ở cổng, chào đón học sinh bước xuống từ những chiếc siêu xe sang trọng.

Với hoàn cảnh của Tô Đường, người kia hoàn toàn có đủ điều kiện để vào học tại ngôi trường danh tiếng kia, nhưng không hiểu sao lại cố tình chọn học ở Nhị Tiểu.

Thế nên so với phần còn lại, sự xuất hiện của Tô Đường ở nơi này chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, quá mức chói mắt. Ngày nhập học, cậu ta bước vào lớp với dáng vẻ ngạo nghễ, phía sau còn có quản gia và thư ký đi theo. Dáng người nhỏ nhắn khoác lên bộ vest trẻ con vừa bóng bẩy vừa không hợp tuổi, ngẩng cao đầu bước lên bục giảng, tự tin giới thiệu tên họ.

Việc thứ hai mà Tô Đường làm chính là chỉ tay về phía Tống Lâm Du, nói với giọng ra lệnh đầy ngạo mạn: "Em muốn ngồi cùng bàn với nó."

Giáo viên mỉm cười gật đầu ngay, nói: "Tốt quá, Tiểu Du là học sinh có thành tích xuất sắc nhất lớp chúng ta, em làm bạn với bạn ấy là điều rất tuyệt."

Tô Đường ngẩng cằm, liếc xéo về phía Tống Lâm Du đang yên lặng cầm bút làm bài. So với những đứa trẻ mặt mũi còn lộ rõ nét ngây thơ xung quanh, Tống Lâm Du càng giống hạc giữa bầy gà hơn. Hắn có vóc dáng mảnh mai, dáng vẻ nghiêm chỉnh, ngũ quan thanh tú. Dù mặc bộ đồng phục có phần cũ kỹ hơi chật, vẫn không hề toát ra vẻ nghèo khổ hay túng thiếu.

Thế nhưng trong đầu Tô Đường lại không ngừng bắt bẻ, quay sang nói với hệ thống: "Tao nhìn mãi vẫn không thấy tương lai cậu ta sẽ giàu có. Ngoài việc trông cũng tạm được thì chẳng có điểm nào nổi bật cả."

Hệ thống dỗ dành: "Đường Đường đừng vội, chuyện sau này để sau. Giờ cậu chỉ cần trở thành bạch nguyệt quang của cậu ta là được. Đợi đến khi nhà cậu ta sa sút, bị bắt bước chân vào giới giải trí và gặp lại cậu, lúc đó sẽ tha hồ được hưởng tài nguyên tốt."

Tô Đường cau mày đầy chán ghét, tuy vậy vẫn giữ dáng vẻ cao ngại, lúc vừa ngồi xuống bên cạnh Tống Lâm Du đã nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Tô Đường."

"……"

Không ai phản ứng.

Tống Lâm Du lật trang bài tập trong tay, dừng bút suy nghĩ trong chốc lát rồi tiếp tục giải toán với tốc độ lưu loát.

Hắn thật sự không nghe thấy Tô Đường nói gì. Khi tập trung giải toán, rất khó để phân tâm nói chuyện với người khác, dù có là "vai chính tiềm năng vạn người mê" cũng không ngoại lệ.

Nhưng rõ ràng thái độ này đã chọc tức Tô Đường. Hệ thống vạn nhân mê đã dựng lên cho cậu ta kịch bản được vô số người yêu thích từ nhỏ, lại còn cho một đống điểm tích lũy để tiêu xài ngay từ khi bắt đầu. Cậu luôn cho rằng tất cả mọi thứ trong thế giới này đều phải xoay quanh mình.

Mọi chuyện đáng lẽ phải phát triển như thế này: Tống Lâm Du ngơ ngác quay đầu lại nhìn, trong lòng trầm trồ thầm nghĩ "Lần đầu tiên gặp một bảo bối đáng yêu, da trắng môi hồng, như ngọc như sáp, xứng đáng được cả vạn người nâng niu".

Lẽ ra Tống Lâm Du nên ngại ngùng không dám nói chuyện, nhưng lại lặng lẽ chú ý đến cậu ta từng chút một chứ?

Vậy mà sao tên kia vẫn chăm chú giải mấy bài toán chết tiệt kia thế?

Tô Đường thậm chí không cần bàn bạc với hệ thống vạn nhân mê, lập tức "bang" một tiếng đổi điểm tích lũy. Ngay sau đó, đột nhiên Tống Lâm Du cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn bỏng rát đau nhức, như thể có con dao nung đỏ bất ngờ gõ mạnh vào da thịt, khiến toàn thân đau đến mức gần như ngất đi.  

Trước mắt hắn tối sầm lại, cây bút máy trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan. Tống Lâm Du chỉ có thể chống tay vào mép bàn, bị một lực lượng vô hình nào đó ép phải quay đầu, ánh mắt gắt gao dừng lại trên người bạn cùng bàn không biết đã ngồi xuống từ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!