Chương 25: (Vô Đề)

Tống Lâm Du theo bản năng muốn vòng tay ôm lấy eo Phó Yến Dung, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng ấn xuống, không cho cử động thêm. Cẳng chân thon gầy của hắn chỉ hơi run lên một chút, nhưng vào khoảnh khắc ấy, Phó Yến Dung vẫn cảm nhận được xúc cảm làn da quen thuộc và những đường cong mềm mại, mong manh.

Anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay thêm, ép Tống Lâm Du nằm gọn trong lòng mình.

Ai kia vốn tưởng mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra theo kiểu thuận theo tự nhiên như trước. Dù là đau đớn hay dịu dàng, chỉ cần là Phó Yến Dung trao cho, hắn đều sẵn lòng đón nhận.

Thế nhưng, sau tiếng thở dài kia, người đàn ông lại không nói thêm một lời nào nữa.

Ánh đèn bàn dịu nhẹ hắt xuống, thứ ánh sáng vàng nhạt lặng lẽ phủ đầy không gian. Dưới màn sáng mờ ảo ấy, Tống Lâm Du trông thấy cánh tay Phó Yến Dung được ánh đèn chiếu lên, làn da sáng bóng như ngọc. Hắn không nhịn được khẽ nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó cả người liền chao đảo.

Thì ra Phó Yến Dung đã ôm eo hắn rồi nhấc bổng lên. Sau đó, một tấm chăn mỏng ấm áp phủ lên người, ảnh đế Phó nhét tổng giám đốc Tống vào ổ chăn mềm mại, sau đó ngồi dậy, tiện tay rút một tờ giấy, lau khô ngón tay vẫn còn ướt nước.

Tống Lâm Du ngây người vài giây, đôi mắt vốn long lanh vì xúc động giờ đỏ ửng. Đầu ngón tay siết chặt tấm vải trắng, giọng hơi run rẩy: "Anh… sao vậy?"

Phó Yến Dung nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi lựa lời, cố gắng nói bằng giọng điệu ôn hòa: "Tống Lâm Du, tôi nói là muốn cậu giúp một tay, nhưng không cần phải làm đến mức này."

Đã rất lâu rồi anh không nói chuyện với hắn bằng giọng điệu dịu dàng dỗ dành giống hệt trước đây, nhưng những lời thốt ra lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.  

"Chỉ là… tối nay có người sẽ đến làm phiền, nên tôi mới cần cậu giúp một chút."

Tống Lâm Du im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu, đưa tay che mắt, ngữ điệu như rơi xuống đáy: "Vậy… xin lỗi."

Ngón tay hắn siết chặt đến mức trắng bệch, mái tóc ướt đẫm rũ xuống, che khuất phần trán lộ rõ làn da nhợt nhạt. Tống Lâm Du lúc này đặc biệt trẻ trung, khiến Phó Yến Dung bất giác nhớ đến dáng vẻ hắn ba năm trước. 

Anh im lặng một hồi, đoạn nghe thấy Tống Lâm Du khẽ hỏi, giọng đầy tuyệt vọng: "Vậy là… anh thấy ghét sao?"

Ghét phải làm chuyện đó với em ư? Nếu vậy thì tại sao hôm nay còn chúc em sinh nhật vui vẻ, thậm chí còn đồng ý hôn em khi em ngỏ lời?

Còn chưa kịp mở miệng, cổ tay Phó Yến Dung đã bị Tống Lâm Du siết chặt. Anh chỉ hơi sững người nửa giây, Tống Lâm Du đã xốc tấm chăn trên người lên.

Hắn ngồi dậy, đôi chân trần co lại phía sau, khẽ nhúc nhích như một con thú nhỏ đang làm nũng, thử bò về phía trước rồi dán người lên eo Phó Yến Dung, khẽ nghiêng đầu, lí nhí hỏi: "Anh không ghét em đúng không? Nếu ghét thì ngay từ đầu đã đẩy em ra rồi, phải không?"

"Lần trước ở Bạc Hồ… ở Bạc Hồ cũng được mà, đúng không, anh ơi?"

Tống Lâm Du thật sự đã gầy đi rất nhiều, hai má gần như chẳng còn chút thịt nào, chỉ còn một lớp rất mỏng ở hai bên, thậm chí còn chẳng có mấy sắc hồng. Lúc này, hắn khẽ dùng phần da thịt mềm mại ấy cọ nhẹ lên bên hông Phó Yến Dung, khiến chiếc áo choàng đang buộc lỏng tuột thêm một đoạn. Người đàn ông không nhịn được phải đưa tay giữ lấy gương mặt đang không ngừng cọ vào người mình.

"Tống Lâm Du." Phó Yến Dung trầm giọng gọi, giống như đang cảnh cáo.

Nhưng Tống Lâm Du lại như thể không nghe thấy. Ánh mắt hắn phủ một tầng ướt át càng lúc càng đậm, vừa nói vừa tiếp tục tiến sát lại gần: "Quay phim rất mệt mà. Anh, anh không cần cảm thấy áy náy gì hết… chỉ là bạn giường thôi, anh tình em nguyện."

"Trước đây là em lừa anh. Phó Yến Dung, em không cần tiền của anh, ngược lại nếu anh chịu làm với em, em có thể cho anh… cho anh rất nhiều, rất nhiều thứ."

Tống Lâm Du cứ nói mãi, hoàn toàn không định cho Phó Yến Dung cơ hội cắt ngang, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn lạnh lùng ngắt lời hắn. Anh bóp cằm đối phương, nâng mặt để đôi bên nhìn thẳng vào mắt nhau rồi nói, giọng vừa chắc chắn vừa lạnh lẽo: "Tôi không thiếu bạn giường, cũng không quá cần."

Tống Lâm Du đột nhiên sững lại.

Hắn hơi ngửa đầu, đờ đẫn nhìn vào mắt anh. Đôi mắt màu trà lạnh đến mức khiến người khác sợ hãi, như bị phủ một lớp sương giá dày đặc.

"Anh… có phải anh thích ch*ch người khác rồi không?"

"Nói cho em biết là ai được không? Em hứa sẽ không làm gì hết… em chỉ muốn biết thôi… Nói cho em được không?"

Tống Lâm Du cố chấp vươn tay nắm lấy lòng bàn tay Phó Yến Dung, hy vọng có thể khiến anh mềm lòng bằng cách này. Nhiều năm trước khi còn là tình nhân, hắn cũng từng làm vậy. Chỉ cần nũng nịu, quấn quýt, si mê không rời là có thể giải quyết mọi vấn đề.

Nhưng… người yêu thì không thể như vậy được.

"Tống Lâm Du." Phó Yến Dung chậm rãi lên tiếng, "Cậu thật sự không cần phải làm đến mức này."

"Làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!