Trong phòng họp, tiếng người dần trở nên ồn ào. Tiếng ghế cọ xát sàn nhà, tiếng thì thầm đọc lời thoại, cùng những nhóm hai ba người trò chuyện đan xen nhau tạo thành một lớp tạp âm nhỏ nhưng không hỗn loạn.
Đạo diễn cùng Nhậm Hạo Nhiên vừa trò chuyện vừa bước vào phòng, giọng nói nghiêm túc mà vang dội: "Tiểu Phó có diễn xuất tốt, chịu khổ được, cũng biết tôn trọng người khác, đoàn phim chúng ta nhất định phải có trách nhiệm với anh ấy. Về phần đầu tư, tôi nghĩ vẫn nên gọi anh ấy lên để bàn bạc rõ ràng—"
Ông vừa nói vừa tiện thể ngoảnh đầu lại, lời còn chưa dứt thì cánh tay đã bị Nhậm Hạo Nhiên túm chặt, mạnh mẽ kéo lại không cho đi tiếp.
"Đúng thế đạo diễn Chu, thật ra bọn tôi cũng có ý đó…" Nhậm Hạo Nhiên cười thân thiện, nhưng khóe mắt vẫn căng chặt, chăm chăm dán vào bóng người đang đứng bên kia bó hoa rực đỏ, chỉ sợ đạo diễn lỡ tay gây ra chuyện gì.
Anh ta sợ mình làm gián đoạn "việc tốt" của sếp, để rồi ngày mai khi tới công ty, chỉ vì bước nhầm chân trái trước mà bị sa thải ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng Nhậm Hạo Nhiên, Tống Lâm Du khẽ mím môi, trong lòng dâng lên chút hối hận.
Hắn chợt nhận ra mình có vẻ hơi quá đắc ý vênh váo rồi, như vậy thật sự rất dễ khiến người khác khó chịu. Mà hắn không hề muốn bị Phó Yến Dung chán ghét.
Tống Lâm Du định chủ động lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách để Phó Yến Dung có thể đứng dậy đến tìm đạo diễn. Nhưng dường như đối phương đã sớm đoán được ý đồ ấy, anh không buồn ngẩng mắt lên, chỉ hơi siết bàn tay đang nắm lấy tay hắn, dễ dàng kéo hắn lại gần thêm một khoảng.
Tống Lâm Du theo phản xạ mất thăng bằng, hơi ngã người về phía trước. Giây kế tiếp, một bàn tay đã vững vàng đỡ lấy eo hắn.
Ngay sau đó, Phó Yến Dung hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn thoáng qua, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Nụ hôn nhanh đến nỗi như một ảo giác, chỉ để lại chút cảm giác thoáng lướt qua. Nhưng mùi gỗ ẩm đậm sau cơn mưa như bao phủ lấy Tống Lâm Du khiến hắn bất giác cảm thấy mình đang lạc vào một ký ức xa xăm vô thực, như thể rơi khỏi hiện thực, bay vào chốn xưa cũ nào đó trong tâm trí.
Động tĩnh lần này không nhỏ khiến vài người xung quanh cũng liếc sang. Phó Yến Dung lại chẳng mảy may bối rối, thản nhiên nở một nụ cười, tay dùng chút lực đỡ Tống Lâm Du đứng vững lại, giọng điệu thờ ơ mà tùy ý:
"Kìa tổng giám đốc Tống, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã."
Lông mi Tống Lâm Du khẽ run, vành tai hơi ửng hồng. Nửa giây sau, hắn nhẹ giọng nói: "Cảm… cảm ơn thầy Phó."
Phó Yến Dung hơi nghiêng đầu, trong mắt vẫn là vẻ hờ hững, hàng mi dài thẳng khẽ chớp một cái, đôi mắt đen nhánh như có thể hút người khác vào. Anh cất giọng chậm rãi, âm sắc dịu nhẹ như lời độc thoại trong một bộ phim nghệ thuật, lại mang theo vài phần ác ý thú vị: "Không cần cảm ơn… vì hiện tại tâm trạng tôi đang rất tốt."
Không cần cảm ơn vì điều gì à? — cả hai đều hiểu rõ.
Nói xong, Phó Yến Dung lười biếng vươn tay duỗi người. Cổ tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, từng động tác đều mang theo vẻ tùy ý và hờ hững, thong thả đứng dậy đi về phía đạo diễn Chu.
Tống Lâm Du đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng lưng người đàn ông. Mi mắt hắn rất mỏng, chỉ cần bị k*ch th*ch một chút là lập tức ửng hồng. Nhìn một lúc, hắn chỉ đành cúi đầu, để mặc cho tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang đỏ bừng.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới không kiềm được siết chặt bó hoa trong tay. Bó hồng nằm trong ngực, như thể cũng nghe thấy tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh, không cách nào khống chế được của chủ nhân nó.
***
Phó Yến Dung bận rộn cả buổi chiều. Sau khi xử lý xong phần đọc lại kịch bản, anh lại cùng đạo diễn bàn bạc thêm về tạo hình và lời thoại, bận đến mức chưa kịp ăn tối đã tự nhét mình vào phòng tập gym. Lần này phải vào vai một nhân vật có tỷ lệ mỡ rất thấp, nên ảnh đế Phó gần như không thể ăn linh tinh, lại còn phải giữ cường độ vận động cao. Anh điều chỉnh máy chạy bộ lên hai cấp, thuận tay lôi cái hệ thống tự cứu vẫn ngủ đông trong đầu ra.
Hệ thống nhìn lịch trình dày đặc của chủ nhân suốt cả ngày, bất chợt cảm thấy cốt truyện của tiểu thuyết gốc đúng là có hơi vô nhân đạo.
Theo thiết lập ban đầu, tối nay Phó Yến Dung phải kèm Tô Đường học bù kiểu "cầm tay chỉ việc", hai người nam nam độc thân ở cùng một phòng, cảnh đầu tiên đã là phân đoạn tình cảm mãnh liệt… Nghe thôi đã thấy chua xót thay thân phận bèo nước bị ép "làm công" bất đắc dĩ.
Phó Yến Dung đọc lại kịch bản một lượt, suy nghĩ chốc lát rồi tổng kết vài điểm trọng yếu của phân đoạn tối nay.
Trước hết là cảnh Tô Đường đến vào ban đêm. Để tạo ra bầu không khí mập mờ như ẩn như hiện, phần miêu tả khá ngắn gọn. Chỉ nói Tô Đường mặc một chiếc áo thun mỏng manh, tóc còn ướt chưa khô, đứng trước cửa; còn Phó Yến Dung thì chỉ khoác độc một chiếc áo choàng tắm ra mở cửa. Tiếp đến là phân đoạn đối diễn. Rõ ràng tiểu thuyết gốc chỉ là sảng văn với motif "vạn nhân mê thụ 9", hoàn toàn không quan tâm đến công việc hay sự nghiệp của Phó Yến Dung nên dĩ nhiên cũng chẳng có mô tả thật sự nào về việc anh đang diễn gì.
Tác giả chỉ viết vài câu lời thoại phát ra từ trong phòng, sau đó là một loạt âm thanh mập mờ đầy k*ch th*ch, khiến hai người "đối diễn" suýt chút nữa không kiềm chế nổi. Cuối cùng kết thúc bằng cảnh Tô Đường hoảng hốt bỏ chạy trối chết.
Nắm rõ mấy điểm đó, thật ra cũng không khó xử lý.
Phó Yến Dung vừa suy nghĩ vừa trò chuyện vài câu với hệ thống tự cứu, hai tiếng sau mới từ thang máy bước ra, tay vẫn còn cầm khăn lau mồ hôi.
Từ xa, anh đã thấy trước cửa phòng mình có người đang đứng chờ.
Tầng này của khách sạn chỉ có một phòng xép do Phó Yến Dung thuê dài hạn để tiện quay phim nên không có khả năng nhầm lẫn. Bóng người đứng trước cửa trông rất quen mắt, lúc này đang tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nghiêng người, cau mày mang tai nghe gọi điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!