Chương 23: (Vô Đề)

Thời gian nghỉ giữa buổi đọc kịch bản cũng không quá ngắn, nhưng Tô Đường đã đứng ngóng trông ở cửa phòng nghỉ của mình suốt hơn hai tiếng mà vẫn không chờ được người mình muốn gặp.

Cậu không nhịn được mà quay sang oán trách hệ thống Vạn Nhân Mê, nói Tống Lâm Du đúng là có quyền thế, nhưng ngày nào cũng bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, mỗi  lần mở miệng cũng chỉ nói ba câu qua loa là hết, nhìn kiểu gì cũng giống người mang nỗi lòng khó nói, lạnh nhạt xa cách. Đâu có giống kiểu tổng tài điên phê bá đạo trong tiểu thuyết chút nào.

Hệ thống Vạn Nhân Mê chỉ đành an ủi, nói rằng đây là vấn đề về tiến độ công lược.

Nhưng không nói thì thôi, vừa nhắc đến lại khiến Tô Đường nhớ ngay đến người lúc nào cũng tỏ thái độ chẳng mấy tốt với mình, bực bội đá vào chân ghế một cái rồi giận dữ nói: "Phó Yến Dung rốt cuộc bao giờ mới tăng độ hảo cảm với tao đây? Trong cốt truyện chẳng phải tao đã bị anh ta cưỡng chế yêu rồi sao? Sao đến lượt tao thì còn bị ném cho cái thái độ lạnh như vậy?"

"Ký chủ đừng sốt ruột," Hệ thống an ủi, "Giữa hai người sắp xuất hiện một chất xúc tác tình cảm, tình cảm của anh ta đối với cậu sẽ từ hứng thú chuyển thành mê luyến, nhưng quá trình đó cần thời gian…"

Trong lúc hệ thống nhỏ nhẹ khuyên nhủ, Tô Đường uể oải bước ra khỏi phòng, quay lại phòng họp. Bên trong hầu như không có ai, chỉ thấy Phó Yến Dung đang tựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại. Cậu do dự một lúc, cuối cùng dưới sự cổ vũ của hệ thống cố gắng lấy lại dũng khí, cắn môi đi tới gần.

"Thầy Phó…" Tô Đường cố tình chớp mắt mấy cái trông như sắp khóc, muốn mình trông thật đáng thương yếu ớt, sau đó vừa buồn bã vừa thành khẩn nói. "Tôi biết mình còn thiếu kinh nghiệm, dù cố gắng thế nào thì cũng vẫn không thể nhập vai được. Nhưng tôi thật sự rất muốn diễn tốt bộ phim này… Anh có thể diễn riêng với tôi một lần được không? Nếu là thầy… biết đâu lại có thể giúp tôi–"

Vừa nói, Tô Đường vừa quan sát kỹ phản ứng của Phó Yến Dung.

Hệ thống Vạn Nhân Mê từng nói rất rõ: Phó Yến Dung là kiểu diễn viên theo trường phái thể nghiệm, một khi nhập vai thì rất khó thoát ra được. Hơn nữa, anh vô cùng chuyên nghiệp, chưa bao giờ bỏ mặc đoàn phim để quay cho có lệ.

Chỉ cần cậu đóng vai một nhân vật có tuyến tình cảm với anh, lại giả vờ như chưa phân biệt rõ ràng giữa nhân vật và hiện thực, liên tục tỏ ra dựa dẫm thì đối phương kiểu gì cũng vì áy náy mà chủ động nhập diễn. Tình cảm nếu thế thì phát triển lên cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Nhưng điều khiến Tô Đường không ngờ tới là: sau khi nghe xong, Phó Yến Dung vẫn dửng dưng xem điện thoại như chưa từng nghe thấy gì cả.

Tóc dài của Phó Yến Dung buông lười nhác che nửa mặt, Tô Đường không nhìn rõ được nét mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ trên màn hình điện thoại. Nhưng điều rõ ràng là, đối phương hoàn toàn không xem đây là chuyện đáng bận tâm.

Điều này lập tức khiến Tô Đường cảnh giác. Cậu ta nghĩ bụng, chẳng lẽ lại có thằng ất ơ không biết từ đâu nhảy ra nào đó đang âm thầm dây dưa với Phó Yến Dung?

Vì hệ thống vạn nhân mê yêu cầu tiêu tốn điểm tích lũy nếu muốn theo dõi nội dung điện thoại của đối phương nên Tô Đường không định làm vụ mua bán lỗ vốn đó. Thế là ai kia mặt dày tiến lại gần, giả vờ loạng choạng không đứng vững rồi trực tiếp ngã nhào vào lòng người kia…

Ngay khoảnh khắc ngã xuống, một tiếng "bốp" vang lên rất nhanh. Phó Yến Dung không thèm ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn thản nhiên. Chân dài hơi co lại, đầu gối nhẹ nhàng đẩy một bên mép bàn, mượn lực bánh xe ghế trượt ra sau theo đúng quỹ đạo, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.

Dù Tô Đường ban đầu đã cố tình bám lấy tay vịn ghế, nhưng khoảnh khắc tiếp theo vẫn bị quán tính làm mất thăng bằng, ngã sấp xuống không kịp chống đỡ. Tiếng rơi trầm đục vang lên trên thảm mềm, cả người nằm sõng soài dưới chân Phó Yến Dung theo hình chữ X, chật vật như thể một con rùa đen bị lật ngửa.

Tô Đường kêu đau một tiếng, sau đó vừa thở hồng hộc vừa cố gắng lật người dậy khỏi sàn. Nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt lập tức bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt xem trò vui của Phó Yến Dung.

Anh dựa tay vào thành ghế, tư thế nhàn nhã, đầu hơi nghiêng, vài sợi tóc dài rủ xuống từ bờ vai trắng lạnh, nổi bật trên làn da trắng tái. Nhìn từ dưới lên, có thể thấy rõ nốt ruồi lệ chí nhỏ trong đáy mắt khiến ánh nhìn ấy thêm phần khó nắm bắt, như mang theo một dư vị khó tả.

Tô Đường khẽ cắn môi, nghĩ thầm Phó Yến Dung tuy khó gần nhưng đúng là đẹp thật. Một mục tiêu công lược như vậy mà cứ thế từ bỏ để nhường cho thằng khác, mới nghĩ thôi đã thấy dù chết cũng không cam lòng.

Thế là ai kia bất chấp mặt mũi dính đầy bụi bặm trên sàn, cất giọng ấm ức: "Đau quá…"

Thấy dáng vẻ cậu ta như thế, Phó Yến Dung khẽ rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Khóe môi khẽ nhếch, mang theo ý cười nhàn nhạt, không rõ là giễu cợt hay mỉa mai.

Tuy nhiên, Tô Đường đương nhiên không nhìn ra điều đó, còn tưởng kỹ thuật diễn đáng thương của mình đã khiến Phó Yến Dung cảm thấy mềm lòng.

Người đàn ông khẽ cúi người, bàn tay rũ xuống chậm rãi đặt lên đầu gối. Động tác vừa trôi chảy vừa có nét lạnh nhạt, các đốt ngón tay thon dài nổi bật rõ ràng. Anh tiện tay đưa ra phía trước như thể định đỡ người dậy, động tác hờ hững ấy lại mang theo một ảo giác dịu dàng khó phân biệt thật giả.

Tô Đường trong lòng mừng rỡ, lập tức vươn tay, gần như đã chạm vào lòng bàn tay ấm áp ấy thì ngay giây tiếp theo, tay cậu bỗng khựng lại giữa không trung–

Phó Yến Dung khẽ lệch đầu ngón tay đi một chút, nhẹ nhàng tự nhiên tránh khỏi rồi dùng ngón tay gọn gàng nhặt chiếc điện thoại bị Tô Đường làm rơi xuống đất lúc nãy lên. Thì ra vừa rồi anh chỉ tiện tay nhặt lại đồ, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Tô Đường cả.

Tô Đường sững người, xấu hổ như bóng đen lớn quét ngang gương mặt, càng khiến bộ dạng chật vật thêm phần buồn cười. Dù vậy, Tô Đường vẫn không quên mục đích ban đầu của mình khi bày trò này, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa nhanh chóng liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng của Phó Yến Dung —

Là giao diện trò chuyện. Ảnh đại diện phía đầu khung chat là một người mặc blouse trắng tạo dáng "đội ngũ chuyên nghiệp", đại khái chắc là bác sĩ riêng của Phó Yến Dung? Tô Đường chỉ kịp liếc sơ, thấy hình như anh gửi đi một loạt tên thuốc, đối phương đáp lại rất nhanh, vừa khéo nhìn lướt qua dòng chữ: "Chữa rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)… nhất định phải…"

Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)

Tô Đường chau mày, vội vàng hỏi hệ thống "Vạn nhân mê". Khi biết đây là một chứng bệnh liên quan đến tinh thần, cả người ai kia sững lại, xen lẫn giữa sửng sốt là niềm vui đến phát điên.

Cậu hào hứng nói: "Ê hệ thống, đây chẳng phải là một nhánh cốt truyện ẩn à? Tuyệt quá! Vậy chẳng phải cũng có thể cứu rỗi Phó Yến Dung sao? Tao giỏi nhất mấy vụ chữa lành này đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!