Chương 22: (Vô Đề)

Phó Yến Dung nói rất chậm, giọng điệu kiên nhẫn đến lạ thường. Anh tin rằng Tống Lâm Du nhất định sẽ nghe rõ, bởi vì dù cả người lạnh toát, ngón tay hắn vẫn cẩn thận mà cố chấp chen vào giữa các kẽ tay của anh, giống như một sợi tơ hồng liều mạng bám lấy thân cây duy nhất để mà leo lên.

Thế nhưng, người đang bị anh ôm trong lòng vẫn không trả lời câu hỏi.

Cơ thể Tống Lâm Du gầy gò, chẳng nặng là mấy. Khi tựa lên người anh, những đường nét xương cốt góc cạnh trên cơ thể đều xuyên qua lớp vải mà truyền đến rất rõ ràng. Đối phương thở rất khẽ nhưng lại run rẩy dữ dội. Chỉ cần Phó Yến Dung hơi cúi mắt xuống là có thể thấy chiếc cằm tái nhợt lẫn gương mặt không còn chút huyết sắc nào. Đến cả đôi môi trắng bệch cũng bị cắn chặt đến mức hằn ra một dấu răng rõ rệt, như thể câu trả lời kia thực sự khó có thể thốt nên lời.

Phó Yến Dung nhìn hắn 3 giây, lát sau quay đầu đi, không nói gì mà lùi lại hai bước, giơ tay định rút tay mình ra.

Nhưng hành động ấy lại khiến Tống Lâm Du phản ứng dữ dội hơn. Hắn lập tức ngẩng đầu, siết chặt lấy tay anh không chịu buông, hoảng hốt khẩn thiết thương lượng: "Đợi một chút… làm ơn, đợi em một chút."

Người nọ lập tức lao vào lòng Phó Yến Dung, ôm chặt lấy eo anh, liên tục cầu xin anh đừng buông tay.

Phó Yến Dung im lặng cúi đầu, dùng tay đè lên gương mặt ướt đẫm nước mắt kia, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: "Vậy thì mở miệng nói chuyện đi, Tống Lâm Du, nói thật với tôi."

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào giọt nước mắt trên gò má, động tác khựng lại một nhịp nhỏ đến mức khó nhận ra. Đối mặt với một Tống Lâm Du như vậy, người đàn ông không thể lạnh lùng được nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt, giọng dịu xuống, gần như ra lệnh: "Nhìn tôi."

Tống Lâm Du không nói gì, cả người căng lên. Bản năng khiến hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Đôi đồng tử ngập nước cứ ngơ ngác dán vào mặt của Phó Yến Dung, thậm chí gần như quên cả chớp mắt, ép ra những tia máu đỏ mỏng tang.

Phó Yến Dung nói: "Cho nên, cậu không thực sự muốn lấy quà."

Đây là một câu khẳng định không mang theo chút nghi vấn nào, nói ra rất chắc chắn. Tống Lâm Du lập tức lắc đầu, nắm lấy tay anh, một tiếng lại một tiếng lặp lại: "Muốn mà, em thật sự rất muốn."

"Vậy thì phải trao đổi tương xứng." Phó Yến Dung khẽ cười, hỏi: "Tổng giám đốc Tống thấy sao?"

Tống Lâm Du không đáp.

Cảm giác như có một cục bông chặn nơi cổ họng, dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể phát ra tiếng, càng không cách nào mở miệng. Hắn chỉ đành tham lam nhìn chằm chằm Phó Yến Dung trước mặt.

Một lúc sau, ai kia mới từ từ cụp mắt, nở một nụ cười gượng gạo.

Không rõ có phải câu " Tổng giám đốc Tống" vừa rồi đã kéo cơ thể về lại thực tại hay không, nhưng trông dáng vẻ hiện giờ đã bình tĩnh hơn phần nào. Giằng co một hồi, cuối cùng Tống Lâm Du cứng nhắc buông tay, giọng thì thào như đang tự nhủ, thấp giọng phản bác: "Nhưng đây không phải là trao đổi ngang giá… anh bị lỗ rồi."

Nói xong, hắn lại khẽ cong mắt, nhẹ nhàng mỉm cười với Phó Yến Dung: "Em chỉ cần có một "sinh nhật vui vẻ" là đủ rồi, anh ơi… em chỉ muốn nghe một câu ấy."

"Chưa kể, mấy ai lại đi yêu cầu người yêu cũ tặng quà sinh nhật cho mình đâu, đúng không? Dù nghe thế nào cũng thấy hơi quá đáng. Em không thể chỉ vì anh tốt với em mà cứ vậy được…"

Nói xong, Tống Lâm Du nghiêng mắt đi chỗ khác, như thể chẳng có gì xảy ra. Rất nhanh, người này đã thu lại dáng vẻ ban nãy, trở về bộ dạng điềm đạm, nhã nhặn trước mặt người ngoài như thể bản thân thật sự là một người yêu cũ rất biết điều, rất lý trí, hoàn toàn không phải người khi nãy còn níu chặt Phó Yến Dung sống chết không chịu buông.

Hắn bước về phía cửa vài bước, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói với vẻ đùa cợt: "Vậy em không quấy rầy anh nữa nhé. Anh nghỉ ngơi đi, em còn chút việc phải làm…"

"Việc được thanh mai trúc mã chúc mừng sinh nhật à?" Phó Yến Dung không nhịn được bật cười. Anh cúi người, tựa vào bàn hóa trang, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm Du, giọng đầy mỉa mai: "Chắc cậu ta không biết cậu chạy đến chỗ tôi đ*ng d*c đâu nhỉ?"

Tống Lâm Du khựng bước, chẳng hề thấy những lời này xúc phạm gì. Trái lại còn muốn mở miệng giải thích: Anh đừng giận, không liên quan đến Tô Đường đâu.

Nhưng chưa kịp nói ra, Phó Yến Dung đã cười khẽ một tiếng, giọng lười biếng: "Tô Đường nói hôm nay là sinh nhật cậu nên người ta phá cách một chút để cứu vớt bạn từ nhỏ. Ừ thì… ân tình lớn như vậy, chắc phải đền đáp tử tế lắm nhỉ."

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu đó, đồng tử Tống Lâm Du bỗng co rút mạnh. Dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt Phó Yến Dung lập tức tan biến như chưa từng tồn tại, thay vào đó là một tầng hàn khí lạnh buốt như hóa thành thực thể, thô bạo đến mức chẳng còn che giấu gì.

"Cứu vớt sao…?" Tống Lâm Du có cảm giác như vừa nghe phải một trò cười tệ hại đến mức không thở nổi. Hắn nhấm nháp từng chữ, giống như muốn nghiền nát hoàn toàn cụm từ đó.

Hơi thở phập phồng trong chớp mắt, hắn suýt nữa không kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Đúng lúc ấy, một tiếng "cạch" giòn tan từ chiếc bật lửa kim loại được bật ra dứt khoát phá vỡ sự tĩnh lặng.

Hắn theo bản năng quay đầu lại, thấy Phó Yến Dung đang hờ hững tựa vào bàn trang điểm, trong tay là chiếc bật lửa màu bạc cùng hộp thuốc lá thuận tay lấy từ túi hắn. Tiếp theo, anh châm một điếu, động tác thong thả, ung dung.

Tống Lâm Du rất ghét mùi thuốc. Phó Yến Dung nhớ rõ hồi cả hai còn bên nhau, người này chưa từng hút trước mặt mình. Không biết là bây giờ mới học hay trước kia vẫn luôn nhịn không hút khi ở trước mặt người tình.

Có lẽ là đáp án thứ hai.

Phó Yến Dung ngẩng đầu, làn khói lờ mờ trôi ngang qua mắt anh. Mi mắt mảnh dài hơi rủ xuống, vừa mông lung vừa lạnh lẽo, như đè nén điều gì đó ở khóe mắt. Ánh sáng lạnh trong phòng khi sáng khi tối, lửa thuốc lập lòe xuyên qua làn khói, rọi lên gương mặt anh. Một khung cảnh đẹp đến lạnh lẽo, như cắt ra từ một bộ phim không tì vết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!