Chương 21: (Vô Đề)

Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng ghế lô ở Lộc Uyển đã đủ dễ chịu, Phó Yến Dung đẩy cửa bước vào, tiện tay cởi áo khoác. Còn chưa kịp buông tay, một thiếu niên đã tiến tới nắm lấy vạt áo vest của anh, ánh mắt long lanh, ý cười thản nhiên: "Anh Phó, lâu rồi không gặp. Trước đây em từng nhận vai phụ do anh sắp xếp đó, còn nhớ em không?"

Phó Yến Dung không đáp lời, chỉ khẽ nâng tay rút áo khỏi tay đối phương, đưa cho Tống Lâm Du đang đi theo phía sau. Ai kia lập tức đón lấy, ôm vào ngực, mắt cụp xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, ngoảnh sang nở một nụ cười lễ độ với thiếu niên đang đứng chắn trước mặt Phó Yến Dung.

Người kia hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt liếc Tống Lâm Du một cái, sau đó lại như én con rơi vào tổ mà quay đầu nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, ngữ khí đầy tủi thân: "Giám đốc Phùng…"

Trong phòng vang lên một tràng cười ẩn ý. Người đàn ông ngồi chính giữa bộ ghế nhung khẽ vỗ lưng cậu ta, nở nụ cười hòa nhã rồi quay sang nói với Phó Yến Dung: "Trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay được diện kiến thầy Phó ngoài đời mới hiểu thế nào là tuổi trẻ tài cao."

Ông ta trông ít nhất cũng ngoài 40, vậy mà nói ra những lời ấy lại không chút ngượng ngùng. Phó Yến Dung cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống một bên sô pha, dựa người tựa lưng vào đệm, nhướng mắt nhàn nhạt đáp: "Giám đốc Phùng quá lời rồi, tôi chỉ đang giúp người ta một chút việc nhỏ thôi."

Ánh mắt Phùng Tế Thuyền khẽ đảo, dừng lại trên người Tống Lâm Du đang ngồi bên cạnh Phó Yến Dung, trong mắt thoáng hiện một nụ cười có phần giả lả: "Nghe nói thầy Phó thường không để người đi theo, vị đây là…?"

Phó Yến Dung cắt ngang lời ông ta, giọng điệu tùy ý nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh nhạt, cười như không cười: "Trợ lý của tôi. Tuổi còn nhỏ, mấy chuyện này không hiểu đâu."

Tống Lâm Du yên lặng cúi đầu, lông mi khẽ rủ, đầu ngón tay vô thức siết chặt hơn.

Trong khi đó, thiếu niên trong lòng Phùng Tế Thuyền lại bĩu môi, rõ ràng chẳng hề tin vào lời giải thích ấy. Phó Yến Dung liếc cậu ta với ánh mắt dửng dưng, vẫn không thể nhớ ra tên người này.

Mà cũng chẳng sao, từ nay về sau, người này sẽ không còn cơ hội nào để đóng vai phụ trong phim của anh nữa.

"Vậy à." Phùng Tế Thuyền gật đầu, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì, rồi quay sang nói với trợ lý thân cận bên cạnh, nói: "Dẫn trợ lý của thầy Phó đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng ta còn phải bàn chuyện làm ăn. Theo quy củ, không giữ người ngoài lại."

Nói xong, ông ta lại cúi đầu dặn người trong lòng: "Tiểu Xa, đi chơi với thầy Phó một lát. Anh ấy hiếm khi đến Lộc Uyển, phải tiếp đãi cho chu đáo."

Quả thực, dự án bọn họ định bàn có liên quan đến cơ chế bảo mật, nhưng rõ ràng, cái gọi là "người ngoài" mà ông ta muốn đuổi khéo, chẳng qua chỉ là Tống Lâm Du mà thôi.

Cậu trai tên Tiểu Xa ngoan ngoãn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Phó Yến Dung. Hai đùi lộ ra khỏi chiếc quần cao bồi, cố tình tách nhẹ sang hai bên, đầy ẩn ý mời mọc. Cậu ta nở nụ cười ngọt ngào, đang định đưa tay sờ lên đầu gối của Phó Yến Dung.

Thế nhưng người đàn ông thậm chí còn chẳng buồn nhìn, chỉ khẽ xoay cổ tay, lập tức có một thanh âm giòn tan vang lên. Bàn tay vừa chạm vào liền bị hất văng xuống đất. Âm thanh chát chúa giữa không gian đầy tiếng nói cười ám muội, khiến ai nấy đều ngoảnh lại.

Tiểu Xa bất ngờ bị đánh, chưa kịp phản ứng thì một bên má đã sưng đỏ, cơn đau bỏng rát ập tới khiến nét quyến rũ trên mặt biến mất không còn dấu vết. Cậu ta ngơ ngác một lúc, ngẩng đầu nhìn người đang ung dung rút khăn giấy lau tay.

Phó Yến Dung khép hờ mắt, giọng nói lạnh lẽo cực độ: "Giám đốc Phùng này, người không liên quan thì nên ra ngoài, chưa nghe hiểu à?"

Nói rồi, anh quay sang giơ tay vẫy về phía Tống Lâm Du. Cậu cũng rất ăn ý, lập tức cúi người tiến lại gần, để lòng bàn tay anh đặt lên lưng mình.

Phó Yến Dung dịu dàng v**t v* một bên mặt thanh niên, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức gần như dỗ dành: "Ra ngoài đợi một chút nhé?"

Tống Lâm Du hơi ngượng ngùng, khẽ mím môi, cọ cọ lòng bàn tay anh rồi gật đầu.

Phó Yến Dung cong mắt cười: "Ngoan."

Rõ ràng được khen như vậy khiến Tống Lâm Du rất vui. Ai kia lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn ôm lấy áo khoác của Phó Yến Dung rồi cùng trợ lý rời khỏi phòng.

Tiểu Xa vẫn quỳ dưới đất, cắn răng, ánh mắt đầy oán hận lườm sang phía Phùng Tế Thuyền, trong mắt lộ rõ ý cầu cứu. Nhưng Phùng Tế Thuyền chỉ khẽ cười, chẳng có ý định giúp cậu ta lấy một lời, thậm chí còn nhấc ly rượu lên, chậm rãi lắc nhẹ.

Phùng Tế Thuyền xuất hiện từ sớm cốt chỉ để ra oai phủ đầu với Phó Yến Dung một chút. Dù gì ông ta cũng là cánh tay đắc lực của Nhậm Hạo Nhiên, ở Lộc Uyển chẳng khác gì nửa ông chủ, muốn gì mà không có? Cũng chưa đến mức phải vì một thằng nghệ sĩ hạng ba mà thực sự chọc giận Phó Yến Dung.

Nhìn thái độ của Phó Yến Dung cứ như thể không coi ai ra gì, Phùng Tế Thuyền biết đêm nay e là chẳng vớt vát được gì, bèn dứt khoát không cần đổ thêm dầu vào lửa.

Tiểu Xa liếc mắt nhìn sắc mặt của ông ta, mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng đành ôm mặt, chật vật lui ra ngoài.

Tiếp theo mới đến chuyện chính, nhưng quá trình thương lượng giữa Phó Yến Dung và Phùng Tế Thuyền lại không mấy suôn sẻ.

Kế hoạch ban đầu của Tống Vấn là muốn chiếm hơn 60% lợi nhuận trong dự án, không thể không nói là quá tham lam nên thái độ của Phùng Tế Thuyền cũng chẳng khách khí gì. Phó Yến Dung vốn đã rất ghét kiểu giao tiếp xã giao kiểu này. Nhưng trước khi đi, Tống Vấn cứ dặn đi dặn lại nên anh đành nhẫn nhịn, lạnh mặt ứng phó với mấy lời lẽ dài dòng phiền phức của Phùng Tế Thuyền.

Uống qua lại mấy vòng, rượu trong ghế lô gần như đã cạn sạch. Phùng Tế Thuyền dù tửu lượng cao tới đâu cũng bắt đầu ngà ngà, dựa vào sofa bọc nhung nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi vì sao Phó Yến Dung trông lạnh lùng như vậy mà vẫn không để lộ chút sơ hở nào.

Người kia lười nhác mở nắp chai bằng một cái búng tay, tự rót rượu cho mình. Khuôn mặt nghiêng sắc nét mà lạnh lẽo, đuôi mắt chỉ nhiễm chút hồng nhạt, vài sợi tóc rũ xuống che khuất khiến cả gương mặt toát lên vẻ quyến rũ xen lẫn nguy hiểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!