Ngày khai máy của đoàn phim "Ẩn Diện" được ấn định vào giữa tháng Tư, vì thế buổi đọc kịch bản đương nhiên được sắp xếp vào đầu tháng.
Khi Phó Yến Dung rời khỏi phòng gym của khách sạn thì nhận được thông báo trong nhóm chung, nói rằng toàn bộ thành viên trong đoàn đã có mặt đầy đủ, mọi người có thể tập trung ở phòng họp tầng một.
Trong nhóm, Tô Đường gửi một sticker, ý là đã nhận được tin. Ngay sau đó, cậu ta lại đăng thêm một tấm selfie lè lưỡi giơ tay chữ V, nói là vừa từ sân bay về.
Tô Đường: "Chúc mọi người Cá tháng Tư vui vẻ nhé! Không ngờ đúng không, thật ra tui vẫn còn đang trên đường! Lễ hội âm nhạc mệt kinh khủng luôn đó~"
Sau tin nhắn đó, bên dưới lập tức có vài nhân viên để lại một tràng tin nhắn dài mấy trăm chữ, dùng giọng văn xu nịnh giới công sở để khen tấm hình selfie của Tô Đường, đại loại như "Thầy Tô dễ thương quá, xinh đẹp quá", khiến ai kia lại ngọt ngào gửi thêm hai đoạn tin nhắn thoại dài để cảm ơn từng người một.
Phó Yến Dung vừa đọc xong những tin nhắn ấy: …
Vẫn chưa hiểu rõ việc Tô Đường đăng mấy thứ này trong nhóm làm việc có ý nghĩa gì, chẳng lẽ đây là phiên bản "tân sinh viên điểm danh" đang nổi trên mạng mấy hôm nay ư?
Anh vừa nhìn vừa đi đến phòng họp, tắt điện thoại rồi đẩy cửa bước vào.
Khách sạn mà đoàn phim thuê là Đông Cẩm Dịch Cư, thuộc hệ thống của Đông Ngọc, nằm ngay cạnh phim trường nên bình thường chuyên phục vụ cho các đoàn làm phim lớn nhỏ. Phòng họp ở đây cũng được thiết kế riêng để tiện cho việc đọc kịch bản, bốn phía đều lắp gương rộng giúp diễn viên quan sát phản ứng của nhau trong lúc diễn thử.
Vì vậy, khi Phó Yến Dung mở cửa bước vào, tất cả người bên trong đều nhìn thấy anh.
Dù bản thân ăn mặc rất giản dị và kín đáo, người ta vẫn nhận ra ảnh đế Phó ngay chỉ trong một cái liếc mắt. Một lọn tóc buộc hờ sau đầu vừa tùy ý lại vừa gọn gàng, áo thun trơn phối cùng quần túi hộp càng làm nổi bật vóc dáng gọn gàng săn chắc. Nửa gương mặt bị khẩu trang đen và mũ lưỡi trai che mất chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và nốt ruồi lệ đen ánh xanh dưới đôi mắt nửa khép, sắc nét mà sinh động. Cả người toát lên khí chất nổi bật một cách khó phớt lờ.
Chả trách Cá tháng Tư năm nay các fanpage của dàn diễn viên trong đoàn đều tổ chức gặp mặt, vậy mà hơn nửa số fansite lại đồng loạt "trèo tường", "bẻ lái", đua nhau đăng ảnh của Phó Yến Dung ở đủ loại góc độ trong các event, xem chừng bình thường đã bị gương mặt này mê hoặc chẳng ít lần.
Đạo diễn và biên kịch đã có mặt trong phòng họp, những diễn viên còn lại cũng gần như ngồi kín chỗ. Lúc này, tất cả đồng loạt đứng dậy chào hỏi. Phó Yến Dung lịch sự cúi đầu đáp lễ, rồi nghiêng người bắt tay đạo diễn. Đạo diễn cuối cùng được chốt của "Ẩn Diện" là Chu Nhượng, người đã lâu không cầm máy quay. Ở một khía cạnh nào đó, ông là kiểu người hoàn toàn trái ngược với Giang Minh trong đoàn, nhưng cả hai đều là những người cực kỳ tài giỏi.
Đây là lần đầu Phó Yến Dung hợp tác với ông, nhưng đã sớm nghe danh từ lâu.
Vừa ngồi vào vị trí của mình, một nhân viên bước đến đưa cho anh một bó hoa. Anh nói cảm ơn rồi đặt hoa sang bên cạnh, tiện thể liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.
Tô Đường vẫn chưa đến.
Căn cứ theo cốt truyện tiểu thuyết mà hệ thống tự cứu cung cấp, bộ phim "Ẩn Diện" này phải quay suốt cả một năm trời, mà phần lớn nguyên nhân đến từ nam chính Tô Đường.
Hôm nay không phải tổ chức concert thì ngày mai lại bay sang Paris dự show thời trang, giữa chừng còn tranh thủ đóng thêm vài bộ phim thần tượng ngọt ngào, thậm chí còn dắt người tình tin đồn tham gia mấy show hẹn hò. Lĩnh vực hoạt động rộng còn hơn cả Thái Bình Dương, tần suất nhận phim khiến người ta phải phát hoảng. Dù là khi Phó Yến Dung bận rộn nhất cũng chưa từng bận đến mức đó, thật chẳng hiểu rốt cuộc ai mới xứng đáng gọi là ảnh đế.
Trong một đoàn phim có điều kiện tốt cùng đội ngũ giỏi, vậy mà có thể nhờ một người làm chậm tiến độ của tất cả mọi người. Muốn làm được điều đó, chắc chắn không chỉ cần bản lĩnh mà còn phải có hậu thuẫn cực lớn.
Trong nguyên tác, lý do được giải thích là vì Tô Đường được Đông Ngọc chống lưng, bản thân lại quá xuất sắc nên không ai dám đụng vào, đúng kiểu kịch bản kết hợp hoàn hảo giữa tag giới giải trí và đoàn sủng.
Nhưng nếu cái gọi là "xuất sắc" ấy cốt để nói đến việc được Tống Lâm Du đốt tiền cho thì ai kia thật sự cũng phải công nhận ông cháu này khá phết.
Chẳng ai biết lần này đoàn phim phải đợi bao lâu nữa, nhưng Phó Yến Dung cũng không quan tâm, tự mình ngồi trò chuyện với biên kịch một lúc về tiểu sử nhân vật.
Chỉ là đang nói giữa chừng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hai chai nước uống ít đường.
"Thầy Phó, thầy Trình vất vả rồi, hai người có muốn uống chút gì đó nghỉ ngơi một lát không?"
Người nói chuyện có thái độ vô cùng thân thiện, nếu không biết e còn tưởng anh ta là cậu trợ lý Tiểu Tôn của Phó Yến Dung.
Biên kịch Trình Song Song ngẩng đầu nhìn lên, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu đẩy nhẹ gọng kính rồi lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn giám chế Nhậm, thật khách sáo quá. Thật ra anh không cần bận tâm đến bọn tôi đâu, anh xem trợ lý của thầy Phó còn đang rảnh rỗi kia kìa."
Câu cuối cùng cô chỉ nói nửa đùa nửa thật, nhưng cũng không sai. Vị trí giám chế là đại diện phía đầu tư, có quyền lực lớn hơn biên kịch rất nhiều. Thông thường, giám chế của các đoàn phim sẽ chẳng cần khách sáo làm gì. Dù gì họ cũng là người giám sát trực tiếp dòng tiền, muốn đổi diễn viên chính chỉ cần nói một câu là xong.
Đôi lúc, một bộ phim rõ ràng có đạo diễn lẫn kịch bản xuất sắc, vậy mà thành phẩm lại trở thành một mớ hỗn độn chẳng ra sao, rất có thể là vì giám chế đã cố tình chen "ý kiến của người ngoài giới" vào để nhét đứa con xấu xí của giới đầu tư vào vai chính.
"Đâu có đâu có, tôi cũng là nhân viên trong đoàn phim mà."
Nhậm Hạo Nhiên nặn ra một nụ cười thật tươi khiến Trình Song Song càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!