Chương 19: (Vô Đề)

Trời đêm nặng trĩu, ánh đèn hai bên sườn núi bị kéo dài thành những vệt sáng, phản chiếu trên lớp vỏ xe màu bạc xám như những mảnh sao vụn đang trôi. Phó Yến Dung một tay đặt hờ lên vô lăng, đầu ngón tay khẽ miết lên đường chỉ khâu, làn gió mát từ khe cửa xe mở hé lùa vào, lướt qua hàng mi rủ lẫn ánh mắt hơi cụp xuống của anh.

Chiếc xe của Giang Minh đi tới bên cạnh. Dương Uyển ngồi ghế phụ, bật cửa kính, cười tít mắt búng tay một cái, trêu chọc: "Có người nhà cổ vũ rồi, hôm nay Giang Minh kiểu gì chẳng thắng, dám cược không?"

Phó Yến Dung nghiêng đầu liếc sang, khẽ bật cười đầy giễu cợt, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt. Người quen đều nhận ra tâm trạng anh đêm nay không yên, như tàn lửa sót lại từ đám cháy chưa dứt trên núi, chỉ cần một cơn gió lướt qua cũng đủ thổi bùng lên, lan khắp sườn đồi.

Trong bộ đàm vang lên tiếng đếm ngược trầm thấp:

"Ba, hai, một!"

Chân ga lập tức đạp sát, tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường như xé rách màn đêm. Vài chiếc xe gần như cùng lúc lao vút đi, đèn hậu lẫn vào nhau, soi sáng khúc đường núi quanh co uốn lượn.

Xe của Phó Yến Dung giữ vị trí trung tâm, hai chiếc phía trước lập tức áp sát, phối hợp nhịp nhàng muốn chặn đường anh. Anh hơi nheo mắt, đầu ngón tay siết lại, điều chỉnh nhẹ vô lăng, chân phải dứt khoát sang số tăng tốc. Chiếc xe thể thao vụt thoát khỏi vòng vây, bóng xe màu bạc lướt qua màn đêm, tựa lưỡi dao sắc lẹm xé toạc bóng tối. Bộ đàm truyền đến tiếng hò hét râm ran. Người đàn ông chỉ khẽ bật cười, không trả lời, ánh mắt lạnh lùng vững chãi, tập trung vào phía trước,.

Đường núi dốc đứng, gió rít dữ dội. Bên ngoài lan can là thung lũng sâu thẳm, ánh đèn thành phố ở đằng xa như bụi vàng rải trên vòm trời. Góc cua chữ U phía trước đang nhanh chóng áp sát, nhưng Phó Yến Dung không chút do dự, cổ tay xoay chuẩn xác, bánh xe ma sát sát mép đường, thực hiện cú drift ở ranh giới cực hạn. Đèn hậu vẽ nên một đường cung sắc lạnh, chiếc xe hạ cánh trọn vẹn nhờ quán tính, đẹp mắt như được lập trình sẵn.

Trong gương chiếu hậu, bóng xe của Giang Minh đã bị bỏ lại phía sau từ lâu.

Đoạn đường thẳng cuối cùng, đích đến chỉ còn cách vài trăm mét.

Phó Yến Dung thản nhiên đẩy công suất lên mức tối đa, động cơ chiếc xe thể thao gầm lên một tiếng gần như là tiếng gào giận dữ, xé toạc màn đêm, lao vút qua vạch đích với khí thế mãnh liệt không gì cản nổi.

Sau một thoáng yên lặng, tiếng cười vang lên từ bộ đàm phía sau, có người trầm trồ, có người thán phục, xen lẫn là tiếng than vãn không cam lòng của Dương Uyển.

Phó Yến Dung tháo găng tay bằng một tay, tiện tay ném sang ghế phụ rồi tựa lưng vào ghế, yết hầu khẽ động, ngón tay day nhẹ thái dương. Tim vẫn chưa đập lại nhịp bình thường, nhưng ký ức thì lại kéo về từng đợt, không sao xua nổi.

Không khí trong xe vẫn còn vương mùi xăng cùng hơi nóng do ma sát cao tốc để lại, nhưng gió bên ngoài thổi vào lại lạnh, mang theo chút ẩm ướt của cơn mưa chưa tan hết, len vào tận xương tủy.

Anh từng yêu thích đua xe cũng là vì ảnh hưởng từ một bộ phim.

Trong phim có một câu thoại như sau: Khi động cơ đạt đến 7000 vòng, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ đi, cỗ máy như trở nên nhẹ bẫng, dần tan biến dưới đầu ngón tay, chỉ còn lại cơ thể đang xuyên qua không gian và thời gian. 7000 vòng là khoảnh khắc vẻ đẹp bắt đầu nở rộ. Và từ lúc đó, bạn sẽ cảm thấy có thứ gì đó thì thầm bên tai, để rồi tự hỏi bản thân một câu quan trọng nhất: "Mình là ai?"

Sáu năm trước, Phó Yến Dung vẫn cần dùng đến cách thức cực đoan này để tách biệt bản thân với những mảnh vỡ hỗn độn khác, để hỏi cho rõ ràng sự tồn tại của chính mình. Còn hiện tại, ngay khoảnh khắc vượt qua vạch đích ấy, anh lại bất chợt nhớ tới Tống Lâm Du từng lặng lẽ rơi nước mắt bên cạnh hắn dưới mái đình ở Khu nhà mưa sớm trăng thanh.

Nhiều năm trước, anh từng hứa với Tống Lâm Du bằng giọng đùa cợt rằng: "Nhưng nếu là khóc với tôi thì có ích đấy."

Còn bây giờ, điều duy nhất anh có thể bình tĩnh nói với hắn chỉ là: "Đừng khóc nữa."

Việc Phó Yến Dung nói bản thân có lỗi không phải để an ủi hay bởi bất cứ lý do nào khác, mà là vì khởi nguồn dây dưa rối ren giữa họ thật sự đến từ sự tự tin thái quá và nuông chiều của anh. Hơn nữa sau đó, anh cũng đã lựa chọn khoanh tay đứng ngoài cuộc.

Bên ngoài chợt có người gõ nhẹ lên kính xe. Phó Yến Dung không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng khép mắt rồi hạ kính xuống, lười nhác hỏi: "Có chuyện gì?"

"Muốn nói chuyện với cậu một chút." Người đến là Giang Minh.

Vừa nói, đối phương vừa tựa người vào cửa xe, cụp mắt nhìn người đang ngồi bên trong. Trong màn đêm, đạo diễn Giang đột ngột lên tiếng, giọng có chút giễu cợt như đang cười: "Này, cậu có biết Tống Lâm Du luôn rất ghét tôi không?"

Phó Yến Dung không tỏ thái độ gì trước lời nói ấy, chỉ thuận theo phép lịch sự mà hỏi lại: "Không biết, vì sao vậy?"

Giang Minh nhún vai: "Người ta thấy tôi ép cậu tới cực đại tàn nhẫn trong mấy lần hợp tác đóng phim, mỗi lần gặp đều mặt mày lạnh tanh lườm tôi mấy cái. Mấy năm cậu không ở đây, cậu ta gần như sắp nói ra mấy câu kiểu "trời lạnh rồi, để Giang thị phá sản đi" như trong tiểu thuyết luôn đấy."

Nghe xong, Phó Yến Dung chỉ lắc đầu: "Giang Minh, cậu thật sự không có khiếu kể chuyện cười."

"Cậu ta không đùa đâu." Giang Minh vừa nói, vẻ mặt lại hiện ra vài phần nghiêm túc. "Sau khi cậu rời đi, Đông Ngọc đã cho tôi một khoản lớn đến mức không thể từ chối coi như phí bịt miệng, nên đến cả Tiểu Uyển tôi cũng không nói một lời. Dù sao thì, chuyện giữa cậu và Tống Lâm Du càng ít người biết càng tốt."

"Nhưng hôm đó tôi vẫn thấy bất ngờ, bởi chính Tống Lâm Du đã chủ động đến gặp tôi. Lúc ký hợp đồng, chúng tôi hầu như không trò chuyện gì, mãi đến khi chuẩn bị rời đi, cậu ta mới quay đầu nói với tôi: "Giang Minh, tôi thật sự rất ghét anh.'"

Ghét cái gì cơ chứ?

Ghét phong cách đạo diễn độc đoán và chuyên quyền của y ở phim trường, ghét việc y luôn vì một cảnh quay mà cãi nhau ầm ĩ với Phó Yến Dung… Hay là ghét việc y từng gặp Phó Yến Dung năm 16 tuổi, ghét việc y có thể trở thành người bạn từng cùng Phó Yến Dung trò chuyện tâm đầu ý hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!