Chương 18: (Vô Đề)

Xúc cảm trên môi vừa mềm mại vừa nóng ẩm, đây là lần đầu tiên có người to gan đến mức chủ động hôn anh như vậy. Phó Yến Dung hơi ngồi ngửa ra sau, nhưng Tống Lâm Du lại chống tay lên bàn, cố chấp nghiêng người đuổi theo. Đôi ngươi màu trà phủ một tầng hơi nước ướt nhẹp, càng khiến người nọ trông đáng thương lạ thường.

Phó Yến Dung không vui, "chậc" khẽ một tiếng rồi giơ tay ấn lên môi đối phương. Đầu ngón tay miết ngang từ trái sang phải, ch*m r** v**t v* khiến khóe môi Tống Lâm Du khẽ run, dần dần hiện ra một lớp ửng hồng mỏng.

"Tôi đã cho phép cậu hôn chưa?" Anh chậm rãi hỏi, cố tình kéo dài âm cuối. Khóe mắt khẽ nhướng lên làm nốt ruồi nhỏ dưới ánh đèn càng nổi bật, ánh nhìn hiện ra vẻ kiêu ngạo nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Tống Lâm Du không nói nên lời, chỉ đành ngẩng đầu dùng đôi mắt ươn ướt ấy nhìn anh. Một lúc sau, ai kia mới lí nhí nói ra một câu xin lỗi nghe như đang làm nũng.

Nhưng lại khiến người khác cảm thấy cậu ta chẳng có chút thành ý nào là sẽ sửa đổi.

Phó Yến Dung cụp mắt, nhìn người đang ở ngay trước mặt. Vì anh lùi về sau nên Tống Lâm Du buộc phải chống tay lên mép bàn, đầu gối vô thức dựa vào cạnh ghế, phần hông mảnh khảnh dưới lớp áo càng lộ rõ dưới ánh đèn loang lổ trên đảo bếp, mềm mại dụ người.

Công bằng mà nói thì, ngoại hình rất hợp khẩu vị của anh.

Hơn nữa, cũng khá nghe lời. Thậm chí có thể nói là rất ngoan, rất thông minh, rất biết điều.

…Cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Vốn dĩ người đàn ông chẳng hứng thú với mấy trò mèo "lên giường để đổi lấy lợi ích" trong giới. Tuy chưa đến mức tự cho mình thanh cao mà tỏ vẻ khinh thường, nhưng anh cực kỳ chán ghét mấy kẻ chủ động nhào vào lòng người khác, bất kể nam hay nữ.

Mục đích viết rõ rành rành lên mặt, vừa khiến người ta cụt hứng, lại vừa nhàm chán.

Nhưng Tống Lâm Du không giống vậy. Cách người này tiếp cận hoàn toàn không khiến người khác thấy phản cảm. Bất tri bất giác, Phó Yến Dung đã ngầm cho phép đối phương đến gần, hơn nữa còn dung túng cậu ta đến mức đáng kể.

Tuy nhiên, nếu muốn nhiều hơn nữa, cái giá phải trả sẽ không giống như trước.

Phó Yến Dung nhìn thẳng vào mắt Tống Lâm Du, từng câu từng chữ cảnh cáo: "Tống Lâm Du, l*m t*nh nhân chưa chắc đã được nhiều hơn so với làm một trợ lý mà tôi thích. Nhưng những gì cậu phải bỏ ra chắc chắn sẽ vượt xa bây giờ."

"Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Tốt nhất hãy đưa ra một câu trả lời thông minh."

Anh bình tĩnh nêu rõ những rủi ro rồi thu tay khỏi môi Tống Lâm Du. Sau đó, người đàn ông uể oải đứng tựa bên mép đảo bếp, như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiễn khách.

Thế nhưng lần này, Tống Lâm Du lại hiếm khi không tỏ ra biết điều. Ngược lại, cậu cụp mắt, đứng yên trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bàn tay đặt trên mặt đá cẩm thạch đen chậm rãi siết lại.

Rõ ràng là đang nghiêm túc cân nhắc lời Phó Yến Dung.

Một lúc sau, đối phương ngẩng lên, nghiêm túc trả lời: "Nếu em không muốn thứ khác thì sao? Anh ơi, em chỉ muốn được ở bên anh."

Hành trình cuộc đời của Phó Yến Dung mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng số lời tỏ tình anh từng nghe qua còn nhiều hơn cả những gì người khác có thể nhận được trong một kiếp người. Anh không phủ nhận chuyện "yêu từ cái nhìn đầu tiên", rất nhiều người hâm mộ yêu thích anh cũng chỉ vì một lần chạm mặt, hoặc một ánh nhìn thoáng qua trên màn ảnh.

Thế nhưng, lời tỏ tình của Tống Lâm Du không chỉ có vài câu dễ nghe. Mọi biểu hiện của cậu đều khiến người ta có cảm giác rằng, tình cảm đó là thật lòng.

Ở một mức độ nào đó, Phó Yến Dung đã quen với sự chu đáo của Tống Lâm Du. Thậm chí mỗi khi anh quá chìm đắm vào vai diễn, chỉ có một mình người nọ là có thể đánh thức anh khỏi những suy nghĩ sâu thẳm như đáy biển. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy sự ngoan ngoãn của Tống Lâm Du quá mức giả tạo, quá cam chịu tới mức cầu toàn, bởi cậu chưa bao giờ chủ động đòi hỏi điều gì hay cố ý vượt quá giới hạn, được đằng chân lân đằng đầu.

Sự ngoan ngoãn đó giống như một tấm chăn mềm trong ngoài bất nhất, che khuất con người thật phía sau.

…Nhưng như thế thì đã sao nào.

Phó Yến Dung hờ hững nghĩ, chỉ cần hiện tại làm cho người ta vui mắt là được rồi.

Nghĩ vậy, anh khẽ gật đầu như thể đã có quyết định, sau đó tùy ý ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh đảo bếp, dáng vẻ thờ ơ, lười biếng. Tiếp đó, người đàn ông khẽ vươn tay ra hiệu trong không trung, giống như đang gọi một con thú nhỏ đến gần.

Tống Lâm Du nghe thấy thanh âm chậm rãi vang lên. "Được thôi, vậy thì lại đây."

Thanh niên sững người, định vòng qua mép đảo bếp, nhưng vừa bước một bước thì đã bị động tác đẩy đồ ăn sang bên của Phó Yến Dung giữ lại.

Linh cảm trỗi dậy trong khoảnh khắc, Tống Lâm Du dường như hiểu ra được anh muốn gì.

Cậu khẽ c*n m** d***, chậm rãi nhón chân, đoạn quỳ lên mặt đá cẩm thạch lạnh buốt của đảo bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!